“Nói cũng đúng đấy”.
“Có phải người Long Quốc sợ rồi không?”
“Nếu sợ thật thì cứ nói rõ ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
“Nhiều người xem như vậy, anh Nakagawa tính kế thần y Lâm thế nào được? Lẽ nào còn có thể giở trò gì dưới mí mặt bọn tôi sao?”
Vài phóng viên ở nước gã gào lên.
Rất nhiều người đế quốc Anh Hoa có mặt ở đó cũng đều gào lên, lên tiếng cho Nakagawa.
Sắc mặt Phùng Hâm trở nên khó coi.
“Đường Công, e là Phùng Hâm không thể ngăn được trận đấu này rồi, tôi nghĩ hay là ông ra lệnh ép buộc đuổi đám người này đi, dừng trận đấu lại”, ông Trần trầm giọng nói.
“Không được, nếu làm thế thật thì mất mặt quá, ảnh hưởng quốc tế sẽ rất lớn, huyền thoại võ thuật của nước ta cũng sẽ tự bị phá hủy”.
“Vậy phải làm sao?”
“Cứ bảo Phùng Hâm xuống trước đi”.
Nông Đường Công trầm giọng nói, trong đầu đang suy nghĩ kế sách.
Đúng lúc này, Nakagawa lại đột nhiên nói: “Phùng Hâm, lúc nãy ông nói ông là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, như thế hẳn là có thể đại diện cho thực lực võ thuật của Yên Kinh đúng không? Nếu thế, ông đánh với tôi một trận đi”.
“Cái gì?”
Phùng Hâm sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng thì Nakagawa đã bước hai chân ra lao đến chỗ Phùng Hâm.
“Không ổn!”
“Phùng Hâm, cẩn thận”.
Nông Đường Công và ông Trần bên này sốt sắng gọi.
Không kịp nữa rồi!
Nakagawa đấm mạnh một cú vào ngực Phùng Hâm.
Phụt!
Phùng Hâm nôn ra máu, ngực bị lõm vào trong, ngã mạnh xuống đất.
Ông ta ôm ngực muốn đứng lên nhưng Nakagawa đã giẫm lên người ông ta.
Bụp!
Phùng Hâm nằm dưới đất không đứng lên được, cả người đau đớn không thôi.
“Dừng tay!”
Nông Đường Công cũng không thể nhịn được nữa bèn bước đến trước lớn giọng quát.
Nakagawa nghiêng đầu nhìn về phía Nông Đường Công, nở nụ cười quái dị: “Đây là võ thuật của Long Quốc sao? Đúng là nực cười! Công phu mèo cào này sao có thể so được với võ thuật của đế quốc Anh Hoa bọn tôi?”
Nói xong, Nakagawa giơ một chân lên đá vào đầu Phùng Hâm.
Bốp!
Phùng Hâm văng ra khỏi võ đài, đập mạnh cả người xuống sàn, lăn hơn mười vòng, lùi lại hơn hai mươi mét, cho đến khi va vào hàng rào ở rìa sân vận động mới dừng lại.
Hàng rào đó lõm xuống, Phùng Hâm nằm dưới đất bất động, không có cảm giác gì, không biết sống hay chết.