Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tới cả rồi à?”, lúc này, giọng nói yếu ớt của Cổ Sam từ bên trong vọng ra.

Đám đông giật mình, vội vàng bước vào. Họ thấy một người phụ nữ đang nằm trên một chiếc giường vô cùng hào hoa. Bên cạnh có người chăm sóc, còn có vài người ăn mặc vô cùng sang trọng.

Có lẽ đây đều là người nhà của Cổ Sam. Không thể phủ nhận độ giàu có của Cổ Sam. Cả căn phòng được trang hoàng bằng những thứ xa hoa, đắt đỏ. Mặc dù cách trang trí mang đậm phong cách cổ nhưng mọi thứ đồ đạc đều có giá trên trời.

Chẳng trách Cổ Sam coi thường những người học sinh đã tặng nhà, tặng xe cho mình. Vì bà ta vốn có thiếu đâu.

“Chào cô!”

“Chào cô! Cô vẫn khỏe chứ ạ?”

Học sinh bước vào, để lộ vẻ mặt lo lắng và khẽ nói.

“Cô nghỉ ngơi, đây là huyết sâm ngàn năm mà em chuẩn bị cho cô. Dùng nó cô nhất định sẽ khỏe lại”, lúc này Hoàng Diễm Hồng bước tới, lấy ra một hộp quà.


“Huyết sâm ngàn năm sao?”, đám đông giật mình.

“Lẽ nào chính là huyết sâm ngàn năm mà tuần trước xuất hiện trong buổi đấu giá?”, con trai của Cổ Sam đứng phía sau vội lên tiếng.

“Đúng vậy…”, Hoàng Diễm Hồng cười nói.

“Thật à?”

“Tôi nghe nói cây huyết sâm này đã được một đại gia bí mật trong nước mua với giá 2 tỷ tệ rồi mà. Tại sao lại xuất hiện trong tay của Diễm Hồng thế?”

“Lẽ nào đại gia đó có liên quan tới Diễm Hồng?”

Mấy người kinh hãi kêu lên. Diễm Hồng chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thế nhưng nụ cười của cô ta khiến đám đông cho là thật.

“Ôi trời, Diễm Hồng, em thật sự định tặng cô thứ này sao?”, Cổ Sam để lộ nụ cười vui mừng.


“Diễm Hồng nghe nói cô không được khỏe nên đã đặc biệt chuẩn bị huyết sâm này cho cô. Không tặng cô thì tặng ai nữa ạ?”, Hoàng Diễm Hồng cười tít mắt.

Cổ Sam sung sướng lắm, mặt đỏ bừng lên đầy hào hứng.

“Đúng là đứa bé ngoan! Ha ha…Đứa bé này lúc nào cũng ngoan ngoãn. Cô thích nhất đứa bé thông minh lanh lợi như em đấy. Có gì muốn nói với cô thì cứ nói. Cô nghe đây”, tâm trạng của Cổ Sam khá tốt, thế là bà ta nói thẳng.

Bà ta đâu phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không biết đám học sinh này nghĩ gì. Tặng một món quà thì đương nhiên là vì có điều muốn thỉnh cầu rồi.

“Thưa cô, nếu đã vậy thì em cũng không giấu diếm nữa. Là thế này ạ. Em nghe nói cô quen vơi chủ nhiệm Hậu. Vậy…có có thể giới thiệu giúp em được không ạ? Bố em có chút chuyện muốn bàn bạc với chủ nhiệm”, Hoàng Diễm Hồng thận trọng đáp lại.

“Chủ nhiệm Hậu sao?”, đám đông giật mình.

“Hóa ra là chuyện đó à. Diễm Hồng, nhà em cũng nhanh gớm nhỉ. Chủ nhiệm Hậu vừa mới lên chức, tuổi trẻ tài cao, giờ ngồi được vào vị trí đó thì đúng là tiền đồ vô lượng mà. Nếu như có thể tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Hậu thì đúng là nhà em chẳng còn gì phải lo lắng nữa”, Cổ Sam mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

“Mong được cô giúp đỡ ạ”, Hoàng Diễm Hồng vội vàng nói.

“Ha ha, chuyện nhỏ. Cô và chủ nhiệm Hậu cũng có qua lại, muộn chút cô sẽ gọi điện rồi mọi người mời chủ nhiệm bữa cơm. Tìm chỗ nào đừng tồi tàn quá. Tối mai nhé. Có chuyện gì thì mọi người thảo luận. Thế nào?”, Cổ Sam mỉm cười.

“Thật ạ?”, Hoàng Diễm Hồng hai mắt sáng rực tỏ và vui mừng: “Cảm ơn cô”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận