Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Huyền Mi cảm thấy ớn lạnh. Cô ta không hiểu rõ lắm về Cổ Sam, vì dù sao lúc tiếp xúc với bà ta thì Huyền Mi vẫn còn nhỏ. Cô ta chỉ biết cô giáo này của mình không hề tầm thường.
Thế nhưng giờ gặp bà ta, Lương Huyền Mi cảm thấy thất vọng vô cùng. Cô giáo được coi là đức cao vọng trọng này chỉ biết danh lợi. Nghĩ tới việc nhờ người này đứng ra vì Lâm Chính thì cô ta bỗng cảm thấy ghê tởm.
Lương Huyền Mi nín thở, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, Cổ Sam đột nhiên gọi tên cô ta.
“Em là Huyền Mi phải không, thật không ngờ giờ em xinh đẹp như vậy. Khá lắm. Huyền Mi, tới nàotới để cô xem thế nào”, Cổ Sam cười nói.
Lương Huyền Mi do dự nhưng vẫn bước lên: “Em chào cô”.
“Được được…”, Cổ Sam cười gật đầu, thấy Lương Huyền Mi chần chừ thì bà ta chau mày.
“Sao thế? Huyền Mi, em không có gì muốn nói với cô sao?”, Cổ Sam hỏi.
“Huyền Mi, đã lâu không gặp, cô không tới tay không đấy chứ?”, giọng nói the thé của Hoàng Diễm Hồng vang lên.
Lương Huyền Mi nhìn chăm chăm Hoàng Diễm Hồng. Cô ta không hề phản bác: “Thưa cô, em tới vội…không mang gì cả…Nếu cô không chê thì đây là vòng tay mà mẹ tặng cho em. Nó được bà ngoại tặng cho mẹ. Em tặng cho cô”.
Noi xong, cô ta bèn tháo chiếc vòng ra. Thế nhưng cô ta còn chưa tháo ra được thì Cổ Sam đã ngăn lại. Bà ta nói bằng vẻ vô cảm: “Không cần nữa Huyền Mi. Chiếc vòng này em giữ lấy. Vật quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện tặng người khác được chứ?”
“Thưa cô…”
“Nếu không có chuyện gì thì em ra ngoài đi. Cô còn phải nghỉ ngơi”, Cổ Sam phất tay, không để Lương Huyền Mi nói nhiều.
Lương Huyền Mi chau mày, không nói nữa, cứ thế quy người rời đi. Không ít người lầm bầm.
“Tới gặp cô mà đi tay không. Rõ ràng là không có thành ý mà”.
“Tôi thấy, Lương Huyền Mi giống như Hồ Dũng, đều là những kẻ ngốc”.
“Nhờ người ta không chuẩn bị quà mà lại hi vọng người ta có thể giúp được mình sao?”
“Đúng là nực cười”.
Tiếng lầm bầm vang lên. Lương Huyền Mi tối mặt, không nói gì, chỉ bước ra ngoài.Đúng lúc này, Hoàng Diễm Hồng lại lên tiếng: “Bạn Lương, vội gì chứ? Không phải cô nói mời thần y Lâm tới khám bệnh cho cô giáo sao? Vội rời đi như vậy, cô bỏ mặc cô giáo à?”
Dứt lời, đám đông ngạc nhiên.
“Ồ, Huyền Mi, em mời thần y Lâm tới à?”, Cổ Sam vội hỏi.
Thực ra bà ta cũng đã cân nhắc tới việc mời thần y Lâm tới khám bệnh nhưng những người mời được anh đều không phải người tầm thường. Thế nên chưa chắc anh đã tới khám cho bà ta. . Ngôn Tình Hài
Cổ Sam cảm thấy y thuật của học viện và bên ngoài cũng không khác gì nhau, thứ bà ta muốn là đích thân thần y Lâm ra tay. Nhưng bà ta lại không quen anh nên đành từ bỏ. Nếu như Lương Huyền Mi có thể mời được Lâm Chính thì bà ta vui lắm.
“Xin lỗi cô. Thực ra em không quen thần y Lâm. Em cũng không mời được anh ấy, chẳng qua là em nói tào lao mà thôi”, Lương Huyền Mi hừ giọng.
Khoảnh khắc này, cô ta thật sự không muốn để Lâm Chính chữa bệnh cho Cổ Sam nữa. Loại người này không đáng để cứu.
Hoàng Diễm Hồng cười lạnh: “Lương Huyền Mi, trước đó cô đâu có nói như vậy. Cô nói thần y Lâm là anh trai của cô. Cô đã gọi điện cho anh ta để anh ta tới chữa bệnh cho cô giáo rồi. Giờ lại phủ nhận, ý cô là gì? Cô không muốn chữa bệnh cho cô giáo hay là cô đang đùa cợt với cô giáo thế?”