Ai dám tin?
Ai muốn tin chứ?
Căn nhà yên ắng đến rợn người.
Lâm Chính đi tới, định đở Lương Huyền Mi đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy bàn chân của Hồng Năng Toàn vẫn ở trên bụng của Lương Huyền Mi, đôi mắt anh lập tức đỏ ngầu.
“Ôi…”
Hồng Năng Toàn vội vàng thu chân lại, lo lắng xua tay: “Thần y Lâm! Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!”
“Đừng căng thẳng!”
Lâm Chính cúi xuống, vừa kiểm tra vết thương của Lương Huyền Mi vừa phủi bụi trên người cô ta, bình tĩnh nói: “Ông tên là gì?”
“Tôi… tôi tên là…”, Hồng Năng Toàn há hốc mồm, do dự một lát mới nói: “Tôi tên là Hồng Năng Toàn, lần đầu tiên gặp mặt, mong… mong thần y Lâm chỉ bảo nhiều hơn…”
Hồng Năng Toàn đã từng nghe nói về thần y Lâm.
Hầu hết những người bình thường ở đây chưa bao giờ nghe nói về những chiến tích khủng khiếp của thần y Lâm, nhưng Hồng Năng Toàn lại biết rất nhiều.
Thôn Dược Vương bị hủy diệt là do một tay thần y Lâm gây ra, còn có người nói rằng thần y Lâm là Đông Hoàng Thần Quân – giáo chủ mới của Đông Hoàng Giáo tiếng tăm lẫy lừng.
Xảo kình của Hồng Năng Toàn quả thực phi phàm, có thể coi là nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng so với người trước mặt này… thì ông ta hoàn toàn không bằng một con tép riu.
“Hồng Năng Toàn đúng không? Tôi biết rồi”.
Sau khi Lâm Chính châm vài mũi kim bạc vào người Lương Huyền Mi, xác nhận chắc chắn vết thương đã ổn định, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào mặt cô ta.
Nhìn những vết móng vuốt cào cấu kinh hoàng, Lâm Chính cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.
Chắc chắn không phải do đàn ông làm ra.
“Ai đã cào vào mặt em ấy?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
Mọi người căng thẳng đến mức không dám phát ra tiếng động.
Một số người vô thức liếc nhìn Hoàng Diễm Hồng.
Lâm Chính cũng lập tức nhìn sang.
Hoàng Diễm Hồng hơi hoảng hốt, biết mình không lên tiếng cũng vô ích, cô ta chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu đanh thép: “Là tôi cào đấy! Anh muốn thế nào?”
“Cô tên gì?”, Lâm Chính ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
“Hoàng Diễm Hồng! Tôi nói cho anh biết, thần y Lâm, tôi biết anh rất có danh tiếng, có bản lĩnh lớn, nhưng đây là nhà họ Cổ, là nhà giáo viên của tôi! Cô Cổ Sam của tôi đang ngồi ở đây! Nếu anh dám hỗn láo tức là không nể mặt giáo viên của tôi, đừng trách giáo viên của tôi không khách khí với anh”, Hoàng Diễm Hồng hét lên.
Cô ta biết rằng mình chắc chắn không đủ tư cách để khiêu khích thần y Lâm, lúc này, cách duy nhất để sống sót là nhắc đến Cổ Sam.
Đây là nhà họ Cổ, Cổ Sam là người sĩ diện, sẽ không bao giờ ngồi yên không quan tâm.
Quả nhiên, Cổ Sam khó khăn ngồi dậy, yếu ớt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: “Thần y Lâm! Cậu tự ý xông vào nhà người khác, cũng không thèm chào hỏi, cậu không cảm thấy quá mức vô lễ sao?”
Lâm Chính híp mắt, hơi ngẩng đầu lên: “Bà lại là ai?”