“Quá vô lễ!”
“Bà ấy là giáo viên của tôi, cô giáo Cổ Sam! Giáo viên nổi tiếng trên thế giới, anh chưa nghe nói đến hả?”, La Hiên nghiêm nghị hét lớn.
“La Hiên!” Hồng Năng Toàn vội vàng quát lên với La Hiên, ra hiệu bảo anh ta câm miệng.
La Hiên định nói thêm gì đó nhưng thấy Hồng Năng Toàn tiếp tục nháy mắt, anh ta do dự một lúc, cuối cùng lại không nói nữa.
“Cổ Sam? Giáo viên nổi tiếng trên thế giới ư?”
Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: “Chưa từng nghe nói”.
“Vậy bây giờ cậu nghe thấy chưa?”, Cổ Sam nghiêm túc hỏi.
“Nghe rồi!”
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó anh chỉ vào mấy vết thương trên người Lương Huyền Mi, nhẹ giọng hỏi: “Những vết thương này… lại là do ai làm?”
“Tôi!”, Cỗ Vũ cũng đứng ra, trên mặt không chút sợ hãi.
“Còn những chỗ này thì sao?”
“Tôi!”, lại một người khác nói.
“Những chỗ này nữa!”
“Tôi!”
…
Lâm Chính hỏi một câu, lại có một người đứng ra. . 𝐍ha𝑛h mà khô𝑛g có quả𝑛g cáo, chờ gì tìm 𝑛ga𝐲 { TrU mTru𝐲ệ𝑛.v𝑛 }
Dù sao cũng không thoát được, cho nên thay vì trốn tránh, chi bằng thành thật thừa nhận, suy cho cùng có Cổ Sam chống lưng, bọn họ tin rằng thần y Lâm dù có mạnh đến đâu, ít nhất cũng không dám phách lối ở nhà họ Cổ!
Nếu không, chẳng phải là tát vào mặt Cổ Sam sao?
Sao Cổ Sam có thể bỏ qua?
Dù thần y Lâm có bản lĩnh đến mức nào, ở nhà họ Cổ thì anh đều phải nể mặt Cổ Sam chứ?
“Tốt! Tốt lắm! Tôi biết cả rồi”.
Lâm Chính thở hắt một hơi, bế Lương Huyền Mi đến chiếc ghế bên cạnh, cho cô ta ngồi dựa vào.
Từ Đình chạy đến đở.
“Cô là ai?”
“Thần… Thần y Lâm, tôi tên là Từ Đình, là bạn của Huyền Mi…”, Từ Đình rụt rè nói.
“Ồ … vậy phiền cô chăm sóc Huyền Mi một lát”, Lâm Chính nói.
“Không thành vấn đề, chỉ là… chỉ là…”, Từ Đình hơi sợ hãi, nói năng không trôi chảy.
“Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, anh lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hờ hững nói: “Ông Hồng Năng Toàn phải không? Phiền ông đến đây một lát”.
Hồng Năng Toàn thở hổn hển, căng thẳng đáp: “Cậu Lâm…”
“Lại đây!”
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Chính đã cướp lời.
Cả người Hồng Năng Toàn run lẩy bẩy, lại không dám phản kháng, chỉ cắn môi dưới, rồi bước tới.