Lâm Chính không hề nương tay.
Một lúc sau, năm chiếc ghế bị đập tan tành.
Còn La Hiên đã không còn hình dạng của một con người, nằm bất động trên mặt đất. Những người xung quanh có thể thấy xương của La Hiên đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, cả người hoàn toàn tê liệt, cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Em gái tôi bị các người đánh bị thương ra nông nỗi này, cũng không thấy đám chó má các người đứng ra ngăn cản! Bây giờ còn dám ngăn cản tôi sao?”
Lâm Chính thở hắt ra một hơi, ném cái ghế đã tan tành sang một bên, nhìn quanh rồi nói: “Còn ai muốn đứng ra dạy bảo tôi nữa không?”
Những người xung quanh đều vô thức lùi lại, đâu còn dám mở miệng.
Thấy vậy, Lâm Chính đi thẳng về phía Hoàng Diễm Hồng.
Với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lần này ngay cả người nhà họ Cổ cũng bị dọa sợ.
“Kẻ Điên! Tên này… tên này đúng là một kẻ điên!”
“Thần y Lâm! Tốt nhất anh đừng làm loạn nữa”.
“Mau dừng lại!”
Mọi người liên tục gào thét.
Trên gương mặt già nua của Cổ Sam cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao bà ta cũng sống đến từng này tuổi, có sóng gió gì mà bà ta chưa từng thấy chứ? Bà ta hét lên đanh thép:
“Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!”
Lâm Chính hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta.
“Được! Được lắm! Đây là do cậu tự chuốc lấy!”, Cổ Sam tức giận quay đầu lại nói: “Lập tức gọi cảnh sát, gọi đội tuần tra đến đây, ngoài ra mời tất cả phóng viên của Yên Kinh tới! Để mọi người nhìn kỹ thằng ranh được xưng là thần y Lâm rốt cuộc là loại người gì!”
Thằng ranh con!
Cổ Sam biết nếu dựa vào võ lực thì mình không phải là đối thủ của Lâm Chính, nên chỉ đành lựa chọn báo cảnh sát, hơn nữa có phóng viên đến, có áp lực dư luận, Lâm Chính sao có thể làm bậy?
Càng huống hồ, Cổ Sam là một giáo viên nổi tiếng thế giới, đức cao vọng trọng, lời nói và hành động của bà ta đều đúng trong mắt mọi người, dư luận là lợi thế của bà ta! Dùng dư luận để đối phó Lâm Chính quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Người nhà họ Cổ bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Lâm Chính không dừng lại mà kéo Hoàng Diễm Hồng ra khỏi chỗ Cổ Sam.
“Dừng lại!”
“Buông cô ta ra!”
Một số người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Chính dọa sợ, không dám tiến lên.
Hoàng Diễm Hồng bị một tay Lâm Chính ném xuống đất, cô ta lập tức hét lên: “Giết người rồi! Giết người rồi!”
Cô ta muốn dựa vào tiếng khóc lóc om sòm để khiến Lâm Chính chấn động, nhưng không có ích gì cả.
“Thần y Lâm! Nếu cậu thực sự dám động vào học sinh của tôi thì tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt! Nhất định sẽ khiến cậu thân bại danh liệt!”, Cổ Sam gào mồm lên.