Lâm Chính đẩy nhẹ Cổ Sam ra, cơ thể già nua đó lập tức ngã xuống, được những người nhà họ Cổ ở phía sau đỡ lấy.
“Mẹ!”.
“Cô, cô không sao chứ?”.
Bọn họ luống cuống đỡ Cổ Sam lên giường.
Cổ Sam thở hổn hển, không ngừng run rẩy, khuôn mặt cũng hiện lên màu đỏ quái dị.
“Không hay! Bệnh của mẹ tái phát rồi, mau lấy thuốc tới đây!”.
“Dùng Huyết Sâm! Dùng Huyết Sâm nghìn năm!”.
Người nhà họ Cổ sốt ruột hét lên.
Huyết Sâm mà Hoàng Diễm Hồng đem tới lập tức được lấy ra, cắt cho Cổ Sam dùng.
“Bây giờ thuốc giả mà cũng có thể trị bệnh?”.
Lâm Chính lầm bầm một câu.
“Thuốc giả?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Anh thì hiểu cái gì! Đây là Huyết Sâm nghìn năm!”, Cổ Vũ tức giận.
“Huyết Sâm? Hừ, củ cải nhuộm chút nước màu mà thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu, bế ngang Lương Huyền Mi lên, đi ra ngoài.
“Củ cải?”.
Cổ Vũ sững sờ.
Những người khác đều nhường đường.
Khi đi ngang qua Thư Thái, Lâm Chính bất giác dừng bước.
“Anh nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải em gái tôi không muốn tiếp tục truy cứu, thì hôm nay anh cũng đừng hòng ra khỏi nhà họ Cổ”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, đây là Yên Kinh, không phải ai cũng sợ anh! Thư Thái tôi lại càng không! Anh là cái thá gì?”, Thư Thái hừ một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ, tràn đầy thách thức và bá đạo.
Lâm Chính không nói gì, đưa Lương Huyền Mi rời đi.
Lâm Chính đi rồi, hiện trường hỗn loạn mới khôi phục trở lại.
“Thần y Lâm này thật là kiêu căng!”.
“Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành của anh ta! Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như vậy?”.
“Nhất định phải trừng trị anh ta, cho anh ta một bài học!”.
“Đúng!”.
Một vài người đứng ra chửi mắng Lâm Chính.
Bọn họ không dám lên tiếng trước mặt, đợi người ta đi rồi mới hung hăng chửi.
“Khiêng những người bị thương đi điều trị!”.
Thư Thái nhíu mày, lạnh lùng quát.
“Vâng, cậu chủ!”.
Những người đàn ông áo đen cất súng đi, thu dọn hiện trường hỗn loạn.
Thư Thái tới trước hỏi tình hình của Cổ Sam.
Cổ Vũ cắt một miếng Huyết Sâm, chuẩn bị cho Cổ Sam dùng.