“Đây là cái gì?”, Thư Thái nhíu mày hỏi.
“Huyết Sâm nghìn năm, do Hoàng Diễm Hồng tặng, cô ấy đã trả cái giá cao để đấu giá được. Anh Thư Thái, chắc anh chưa từng thấy nhỉ?”, Cổ Vũ cười nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Thư Thái lập tức sầm xuống.
“Huyết Sâm nghìn năm xuất hiện ở buổi đấu giá Yên Kinh lần trước đã được ông nội tôi mua về dùng. Huyết Sâm chỉ có một, nhà tôi đã có được thì người tên Hoàng Diễm Hồng đó đã mua cái gì ở buổi đấu giá?”, Thư Thái hỏi.
“Hả?”, người nhà họ Cổ kinh ngạc.
Người bên cạnh hình như ý thức được điều gì, vội vàng giành lấy Huyết Sâm, sau đó bẻ ra.
Huyết Sâm nứt làm đôi, bên trong lại có màu trắng.
“Củ cải? Đây… thật sự là củ cải sao?”.
“Vậy là thần y Lâm nói thật?”.
“Sao lại thế được?”.
Người nhà họ Cổ hoảng hốt, cầm củ cải mà tay chân luống cuống.
“Con ả đê tiện Hoàng Diễm Hồng dám lấy củ cải ra lừa mẹ! Tôi đã bảo mà, gia cảnh cô ta tầm thường, không quyền không thế, sao có thể mua được Huyết Sâm nghìn năm? Thật đáng chết!”, Cổ Vũ tức giận ném củ cải đó xuống đất.
“Anh cả, bây giờ nói gì cũng dư thừa, chúng ta phải mau mau nghĩ cách cứu mẹ! Mẹ sắp không xong rồi!”, con gái của Cổ Sam khóc lóc gào lên.
“Nói đúng, bây giờ phải mau nghĩ cách cứu mẹ! Mau đưa mẹ đến bệnh viện!”, Cổ Vũ luống cuống tay chân.
“Tình trạng của mẹ rất nguy cấp, đưa đến bệnh viện e là không kịp, hơn nữa bệnh viện cũng không chữa được triệu chứng lạ của mẹ!”.
“Tìm bác sĩ khác thì sợ là trong thời gian ngắn cũng không đến kịp được…”.
“Vậy… phải làm sao?”, Cổ Vũ hoảng hốt.
Người nhà họ Cổ đều mặt ủ mày ê, ánh mắt vô hồn.
Đúng lúc này, con gái của Cổ Sam đột nhiên sáng mắt lên: “Tìm thần y Lâm, bảo thần y Lâm đến chữa bệnh!”.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người sửng sốt, không tin nổi nhìn cô ta.
“Đúng, tìm thần y Lâm! Nếu thần y Lâm ra tay, có lẽ bệnh của mẹ sẽ được chữa khỏi!”.
“Với y thuật của thần y Lâm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng… sao anh ta đồng ý ra tay cứu mẹ được?”, Cổ Vũ nghiến răng nói.
Con gái Cổ Sam mỉm cười: “Chúng ta hẳn là không thể nói thần y Lâm chữa bệnh, nhưng… Thư Thái thì có thể!”.
“Thư Thái?”.
Cổ Vũ sửng sốt.
Thư Thái khẽ gật đầu, nói: “Chuyện của cô giáo cũng là chuyện của tôi, chỉ là một thần y Lâm nho nhỏ, tôi sẽ bắt anh ta về đây chữa trị cho cô giáo!”.
Nói xong, hắn đã đứng dậy rời khỏi phòng.
Rời khỏi nhà họ Cổ, Lâm Chính lập tức đưa Lương Huyền Mi về nhà mẹ nuôi Lương Thu Yến, còn nhờ Vệ Yến đến tiệm thuốc lấy đủ dược vật và dụng cụ cần thiết để chữa trị.