“Lương Vệ Quốc tôi không ngờ chú lại ngu ngốc như vậy. Được! Nếu chú đã không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách tôi”.
Lương Hổ Khiếu tức giận gật đầu rồi cúi người: “Cậu Thư Thái mời cậu qua bên nghỉ ngơi, để tôi xử lý đám này xong sẽ giúp cậu tìm Lương Huyền Mi. Cậu thấy thế nào?”
“Được”.
“Nếu đã vậy thì ra tay đi”, Lương Hổ Khiếu cũng không lằng nhằng. Ông ta hô lên.
Người của chi thứ hai lập tức hành động. Người của chi thứ ba tái mặt, lập tức bị đối phương bao vây. Lương Hổ Khiếu điều động những thành viên tinh nhuệ nhất có mặt. Lương Vệ Quốc rõ ràng không thể đấu lại được.
Chi thứ ba bất lực. Chưa tới một lúc thì người của chi thứ ba đã bị khống chế. Đám người Lương Vệ Quốc, Lương Hồng Anh bị ghì chặt xuống ghế.
“Thả tôi ra”, Lương Vệ Quốc giãy giụa.
“Cậu Thư, cậu định xử lý đám người này thế nào?”, Lương Hổ Khiếu khẽ cúi mình.
“Dám đối đầu với tôi, tôi vốn đã không muốn để họ sống qua ngày hôm nay rồi. Thế nhưng nể tình ông biết điều nên thế này đi, chặt tay với chân của mỗi người là được. Tôi không giết họ”, Thư Thái cười.
Người nhà họ Lương tái mặt. Lương Hổ Khiếu không hề từ chối, chỉ lập tức đáp lại “Cảm ơn cậu Thư”.
“Đừng khách sáo! Ha ha!”
“Ra tay đi”, Lương Hổ khiếu trầm giọng.
“Gia chủ…”
“Sao thế? Không hiểu à? Ra tay đi chứ”, ông ta lại quát lớn. Rõ ràng là ông ta không hề nói đùa.
Cả nhà họ Lương sững sờ. Mọi người đều là họ Lương, đều cùng máu mủ mà. Vậy mà hôm nay lại tàn sát lẫn nhau. Có không ít người không thể chấp nhận được. Họ luống cuống không biết phải làm gì.
Lương Hổ Khiếu quát lớn: “Các người đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau ra tay?”
“Phản rồi! Làm phản rồi”, Lương Hổ Khiếu tức run: “Được lắm, các người đã không chịu ra tay thì tôi đích thân ra tay vậy”, nói xong, ông ta cầm con dao bổ củi trong sân, lao về phía Lương Vệ Quốc, ghì tay ông ta xuống bàn và chém xuống.
Đám đông sợ hãi không dám lên tiếng. Bỗng một giọng nói vang lên: “Tất cả dừng tay”.
Không biết là ai. Vô số người quay lại nhìn. Chỉ có hai người xuất hiện. Đó không phải là người nhà họ Lương mà là một người già một người trẻ. Đó là Tiểu Lưu và Nông Đường Công.
“Ông Nông?”, người nhà họ Lương sợ hết hồn. Hai người bước tới, không ai dám ngăn lại. Thư Thái với sắc mặt kỳ dị nhìn hai người bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông?”, Thư Thái há hốc miệng.
Nông Đường Công đanh mắt nhìn hắn, rồi bước tới tát cho hắn hai phát.
Bốp, bốp!
Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian…
Tất cả đều há hốc mồm, sững sờ nhìn hai dấu tay trên khuôn mặt của Thư Thái…Thư Thái giật mình, vội ngẩng đầu lên nhìn: “Ông Nông, tại sao ông lại đánh tôi?”
“Ai cho cậu đưa người tới đây làm loạn thế?”, Nông Đường Công hừ giọng.
“Ông Nông, tôi…tới tìm thần y Lâm…Cô giáo của tôi đang bị bệnh nặng, gặp nguy hiểm nên cần thần y Lâm cứu chữa, vì vậy…”
“Vì vậy cậu cho người ép nhà họ Lương, bắt Lương Huyền Mi để thần y Lâm xuất hiện có phải không?”, Nông Đường Công trừng mắt.
“Điều này….”, Thư Thái há miệng, lập tức nhận thêm ai cú tát của Nông Đường Công.