Bốp bốp! Lần này Thư Thái thật sự bàng hoàng. Hắn ôm khuôn mặt sừng vù, trố tròn mắt nhìn Nông Đường Công bằng vẻ không dám tin.
“Ông Nông…”
“Cút! Lập tức đưa người của cậu cút đi cho tôi”, Nông Đường Công hét lớn. Mặt đỏ linh căng.
“Ông…”, Thư Thái đang định gào lên nhưng ngay lập tức bị người nhà họ Thư giữ lại và ra hiệu. Thư Thái thấy vậy bèn siết chặt nắm đấm, bặm môi nói: “Ông Nông, ông muốn tôi cút thì được thôi…nhưng ân sư của tôi đang bị bệnh nặng. Lẽ nào ông trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu giúp?”
“Thư Thái, cậu thật sự cho rằng tôi hồ đồ sao? Chuyện của nhà họ Cổ dù vừa xảy ra nhưng cậu tưởng tôi không biết gì chắc? Cổ Sam có chết cũng chẳng trách ai được. Huống hồ cách làm của cậu có thể mời được thần y Lâm sao? Hừ, tôi nói cho cậu biết với tính cách của cậu thì cậu ấy sẽ không ra tay chữa cho Cổ Sam đâu. Cậu từ bỏ đi”, Nông Đường Công lùi lại và gầm lên.
“Nói vậy tức là ông đứng về phía thần y Lâm?”, Thư Thái nói.
Nông Đương Công tát cho hắn một phát nữa không chút do dự.
Bốp! Cút tát mạnh vô cùng. Thư Thái lùi lại, trố tròn mắt, hừng hực sát ý.
“Dù cậu có mời được cậu ấy thì lão cũng không nể mặt cậu đâu. Cậu định thế nào?”, Nông Đường Công tức giận gầm lên.
Thư Thái nhìn ông ta chăm chăm. Một lúc sau, hắn run rẩy nói: “Được, được lắm. Chúng ta cứ chờ xem”.
Dứt lời, hắn hằm hằm đi ra cửa.
“Đứng lại. Quay lại đây cho tôi”, Nông Đường Công lên tiếng. Thế nhưng Thư Thái mặc kệ ông ta, chỉ dẫn người của nhà họ Thư rời đi.
“Khốn nạn! Quá láo”, Nông Đường Công tức tới mức giậm chân và trừng mắt.
Nhà họ Lương không dám lên tiếng. Vì dù sao thì đối với họ vị này là Đại Phật…
Lương Thu Yến rưng rưng nước mắt. Lương Tiểu Diệp cũng âm thầm lau nước mắt và an ủi mẹ của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, lúc này, Lâm Chính mới đẩy cửa bước ra. Anh đã lấy lại dáng vẻ của thần y Lâm.Nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm?”
“Cậu…cậu ta ở bên trong từ khi nào vậy?”, có người kêu lên. Vì chẳng ai nhìn thấy thần y Lâm bước vào thủ phủ của nhà họ Lương hết.
“Không có gì”, tâm trạng của Nông Đường Công không được tốt, ông ta ngồi xuống ghế và nói.
Tiểu Lưu chạy tới giải thích mọi chuyện cho anh. Sau khi biết được đầu đuôi, Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, không phản ứng gì.
“Ông Nông, Thư Thái chẳng qua là cậu ấm, ông hà tất phải tức giận như vậy. Ở Yên Kinh này, người như cậu ta chẳng phải rất nhiều sao? Lẽ nào ông phải bận tâm như thế?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi không đến mức như thế. Chỉ là…ông nội cậu ta và tôi từng là chiến hữu, nhìn thấy Thư Thái như vậy thì tôi cảm thấy đau lòng”, Nông Đường Công thở dài.
Lâm Chính gật đầu: “Hóa ra là vậy. Nếu đã thế thì tôi nể tình ông, nhắc nhở ông vậy”.
“Nhắc nhở tôi”, Nông Đường Công giật mình.
“Buổi quyết đấu giữa tôi và Nakagawa sắp diễn ra rồi. Vì vậy mấy ngày này tôi không có thời gian. Thế này đi, cho ông mười ngày. Trong mười ngày đó ông bảo anh ta tới xin lỗi Lương Thu Yến và em gái tôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ tha cho Thư Thái, còn nếu không thì không chỉ có Thư Thái mà cả nhà họ Thư đều tôi đều sẽ tính sổ cả”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Nông Đường Công nín thở: “Cậu Lâm…’