Bỗng nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng đưa tay lên mặt, không dám nhìn anh nữa. Lâm Chính bật cười, lấy gương đưa cho cô ta: “Em nhìn xem, đây là ai”.
Lương Huyền Mi giật mình, từ từ bỏ tay ra.Khi nhìn thấy mình trong gương, cô ta bỗng choáng váng. Một khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra: “Anh..đây là em sao?”, Lương Huyền Mi không dám tin.
“Không là em thì là ai?”, Lâm Chính cười nói.
Lương Huyền Mi sững sờ, run rẩy đáp lại: “Không…không thể nào…từ khi nào mà em trở nên đẹp như vậy chứ? Em bị hoa mắt đúng không?”
Khuôn mặt với hàng lông mày sắc nét, đôi mắt long lanh, làn da trắng như tuyết…Cô ta không khác gì bước ra từ trong tranh.
Cô ta biết bình thường mình cũng không đến nỗi nào nhưng đẹp thì cũng không tới mức này.
“Nhóc này, người trong gương chính là em. Trong lúc anh chữa trị cho em đã sử dụng vài loại dược liệu quý có tác dụng làm đẹp, vì vậy em mới trở nên như thế”, Lâm Chính cười nói.
“Thật…sao?”, Lương Huyền Mi ôm mặt, xấu hổi nói.
“Mau đi cho mẹ xem xem. Mấy ngày này bà ấy lo lắng cho em lắm, không thiết ăn uống luôn”, Lâm Chính xoa đầu Lương Huyền Mi.
Mặt Lương Huyền MI đỏ ửng, cô ta không dám nhìn Lâm Chính, chỉ gật đầu rồi bước xuống giường. Thế nhưng cô ta chưa ra khỏi sân thì cánh cửa đã được mở ra, một bóng hình vội vàng lao vào. Đó chính là tiểu Lưu.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi”, Tiểu Lưu kêu lên.
“Sao thế?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Phía bên nước Anh Hoa đang phong tỏa đường biển. Bọn họ cử 30 hạm chiến khóa chặt khu vực này, đồng thời sử dụng quân đội, dàn trận ở đây. Giờ nước Anh Hoa đã ép anh không thể nhập cảnh”, Tiểu Lưu khóc dở mếu dở.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Không chỉ có vậy, nước Anh Hoa còn sử dụng lực lượng đặc biệt gọi là Ám bộ. Nghe nói thành viên của Ám bộ là những Ninja mạnh nhất của nước Anh Hoa. Bọn họ đã đóng chốt tại các điểm nhập cảnh của nước này rồi. Mục đích của họ chính là ngăn cản việc anh nhập cảnh và quyết đấu với Nakagawa vào ngày mai. Như vậy thì coi như anh bại trận”, Tiểu Lưu lo lắng lắm.
Lâm Chính im lặng. Thực ra cả anh và Nông Đường Công đều đoán ra được những hành động của nước Anh Hoa. Bởi vì Nakagawa không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Lâm Chính đánh bại cả Imura cơ mà, vậy thì nếu Nakagawa đánh với anh chắc chắn là không thể chiến thắng được. Và nếu hắn thua thì đương nhiên là nước Anh Hoa sẽ mất mặt, không ngóc đầu lên được. Số vũ khí mà họ vừa có được cũng phải trả lại Long Quốc và họ sẽ trở thành trò cười.
Chuyện này mà xảy ra thật thì họ sẽ mất sức ảnh hưởng trên trường quốc tế. Vì vậy bọn họ phải dốc toàn lực ngăn chặn Lâm Chính. Chỉ cần Lâm Chính không tham gia được buổi quyết đấu thì anh cũng sẽ bị cho rằng đã thua thảm hại như trận đấu ở nhà thể dục thể thao trước đó.
Như vậy danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại. Võ đạo của Long Quốc cũng sẽ trở thành trò cười. Lâm Chính cũng trở thành nỗi nhục của lịch sử tới muôn đời muôn kiếp.
Thủ đoạn quá độc ác!
Trong phòng rơi vào im lặng.
Yên tĩnh đến ghê người.
Lương Huyền Mi không hiểu ra sao, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không dám lên tiếng.