Tiểu Lưu dừng bước, ngẩng đầu lên: “Thần y Lâm, còn chuyện gì muốn nói nữa sao?”.
Lâm Chính do dự, khẽ hỏi: “Lúc nào Long Hồn hành động?”.
“Sáng sớm ngày mai, trận quyết đấu giữa hai người là trưa mai, trước trưa mai phải đưa anh vào được nước Anh Hoa!”, Tiểu Lưu nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nói: “Được, anh về nói với ông cụ Nông, sáng mai tôi sẽ phối hợp với Long Hồn vào nước Anh Hoa!”.
“Vâng!”.
Tiểu Lưu gật đầu, quay đầu đi.
Mới đi mấy bước, anh ta nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, rơm rớm nước mắt: “Thần y Lâm! Xin hãy… đánh một trận thật tuyệt! Ít nhất đừng phụ lòng thủ trưởng!”.
Ánh mắt đó tràn ngập chờ mong.
Lâm Chính nặng nề thở ra, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm! Trận này chắc chắn sẽ rất đẹp, khiến người đời kinh ngạc!”.
“Được! Cảm ơn anh…”.
Anh ta khẽ đáp, đi nhanh ra khỏi phòng.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ, yên lặng bất động.
“Anh…”.
“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc phải đi trước!”.
Lâm Chính nói, cũng rời khỏi phòng ngay sau đó.
Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Rời khỏi nhà họ Lương, Lâm Chính cứ mãi cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Yến.
“Chủ tịch Lâm, anh có gì dặn dò?”, Vệ Yến ở đầu kia điện thoại cực kỳ kích động.
“À, có chuyện này muốn cô đi chuẩn bị… Đúng rồi, vết thương của cô đỡ hơn chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Chút thương tích này thì tính là gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da, không sao. Chủ tịch Lâm, anh có chuyện gì cứ việc sai bảo!”, Vệ Yến cười nói.
“Tôi muốn nhập cảnh nước Anh Hoa”, Lâm Chính do dự một lúc rồi nói.
“Lúc nào?”.
“Tối nay!”.
“Chuyện này… e là khó mà làm được. Vừa rồi báo đài đưa tin, nước Anh Hoa đã đưa mười mấy chiếc tàu sân bay đến vùng biển lân cận diễn tập… Tôi đoán chắc hẳn là để ngăn cản anh nhập cảnh, thuyền bình thường của chúng ta còn không thể đến gần. Ngoài chuyện đó ra, không phận của chúng ta cũng có máy bay chiến đấu diễn tập…”, Vệ Yến khó xử nói.
“Tôi biết, vậy nên cô không cần chuẩn bị máy bay hay tàu thủy cho tôi, cô chỉ cần chuẩn bị một con thuyền nhỏ là được”, Lâm Chính nói.
“Một con thuyền nhỏ?”.
Vệ Yến ngạc nhiên.
“Đúng, một con thuyền nhỏ đơn giản nhất, 12 giờ tối nay xuất phát từ Thượng Hỗ!”.
“Chủ tịch Lâm, thuyền nhỏ không được bao nhiêu người ngồi. Nếu anh dẫn theo ít người đi thì cũng khó mà nhập cảnh…”, Vệ Yến vội nói.