“Tôi không định dẫn theo người!”, Lâm Chính đáp: “Một mình tôi là đủ!”.
Nhiều người đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của trận quyết đấu này.
Phải biết rằng thần y Lâm gần như là tấm danh thiếp của Long Quốc ở trên thế giới.
Tựa như sự kiện căn bệnh kỳ lạ ở hoàng gia nước Y, sự kiện Hiệp hội Y tế nước Mễ trước kia đều do thần y Lâm giải quyết êm đẹp.
Anh đã thể hiện Đông y mạnh mẽ của người Long Quốc cho người trên thế giới thấy, và còn thể hiện sự mạnh mẽ và tự tin của người Long Quốc trước người trên thế giới.
Nhưng vô hình trung chuyện đó cũng khiến nhiều người không vui.
Bất kể là cá nhân hay là quốc gia, bọn họ đều muốn kéo người Long Quốc từ trên thần đàn xuống.
Lâm Chính xuất hiện khiến giấc mơ của bọn họ tan biến.
Bây giờ Nakagawa mời các phóng viên từ các nước đến, tuyên bố khiêu chiến với thần y Lâm đã tát mạnh vào mặt người Long Quốc, bọn họ phấn khởi đến mức nào.
Nếu không phải sự thất bại thảm hại của thần Ninja Takahashi Imura kéo bọn họ trở lại hiện thực, có lẽ giới võ thuật trên toàn thế giới đã chìm trong một cuộc hoan lạc.
Nhưng bọn họ tin rằng cuộc hoan lạc đó không còn cách bọn họ quá xa.
Chỉ cần thần y Lâm không thể nhập cảnh kịp thời, không đến trận quyết đấu đúng hẹn, vậy thì người đời sẽ lại cho rằng thần y Lâm sợ Nakagawa, không dám tiếp chiến. Đến lúc đó, nền võ thuật Long Quốc sẽ thua thê thảm!
Lúc đó, cuộc hoan lạc sẽ còn lớn hơn.
Đêm trước ngày quyết đấu.
Các nước đã đáp máy bay xuống sân bay Đông Đô của nước Anh Hoa.
Lúc này trong ngoài sân bay đều chật kín, dù là 12 giờ đêm, nơi này cũng được nhiều nhân viên vũ trang bao bây trong ba lớp ngoài ba lớp.
Mỗi một người xuống máy bay đều sẽ phải kiểm tra thân phận nghiêm ngặt.
Phần lớn hành khách không rõ nguyên nhân, chỉ có một số ít người đến đây vì quyết đấu mới biết, đây là thủ đoạn của nước Anh Hoa đề phòng thần y Lâm và người của Long Quốc giả trang nhập cảnh.
Để tránh thần y Lâm dịch dung nhập cảnh, nước Anh Hoa thậm chí còn dùng đến phương pháp phân biệt tia hồng ngoại và võng mạc tiên tiến nhất.
Trừ khi Lâm Chính có thể đổi mắt và cởi bỏ lớp da trên người mình, nếu không thì chắc chắn không thể dựa vào ngụy trang rời khỏi sân bay được.
Trên một chiếc xe Mercedes bên ngoài sân bay.
Một ông lão gầy gò mặc Hòa phục, để đầu trần, hạ cửa kính xe ô tô xuống.
“Thầy, xem ra bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng, thần y Lâm không thể nhập cảnh được”, người trẻ tuổi lái xe ở phía trước mỉm cười nói.
“Thầy nhận được tin, người của Ám Bộ đã hành động, ngoài bọn họ ra còn có người của Tam Nhẫn Bộ cũng đang tiến hành phong tỏa trong âm thầm. Cộng thêm Chính phủ can thiệp, đảo Anh Hoa chúng ta chẳng khác nào tường đồng vách sắt! Trong tình huống này, thần y Lâm muốn nhập cảnh đúng là khó hơn lên trời!”, ông lão nói.
“Phải, Long Quốc biết tin đã đưa tin ầm ầm, tố cáo chúng ta phong tỏa biên cảnh, nhưng ai quan tâm chứ? Mọi người chỉ quan tâm kết quả, chỉ cần thần y Lâm vắng mặt thì là anh ta sợ chiến đấu! Lần này thần thoại võ thuật của Long Quốc sẽ hoàn toàn nát tan, ha ha ha ha…”, người trẻ tuổi cười lớn.
Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Quyết đấu dựa vào thủ đoạn để thắng có gì đáng để khoe khoang? Ngày nay tinh thần võ sĩ đạo đã bị bọn họ quên sạch, tổ tiên mà biết chắc sẽ cảm thấy nhục nhã, hèn hạ”.
Người trẻ tuổi sững sờ: “Thầy, chỉ cần kết quả tốt cũng không được sao?”.