Một bàn chân bất ngờ giẫm lên đầu anh ta, nhấn anh ta chìm xuống đáy biển một lần nữa.
Liếc nhìn…
Chính là Phương Kỳ Lân!
Hắn chắp tay sau lưng, một chân đạp lên mặt biển, lòng bàn chân đặt lên đỉnh đầu của người đàn ông vạm vỡ, cứ thế đứng vững trên mặt biển.
Dưới chân Phương Kỳ Lân, người đàn ông vạm vỡ liều mạng giãy giụa, nhưng căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn chân của hắn!
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há mồm.
Thủ đoạn cấp bậc này không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần so với khinh công lướt trên mặt nước.
Ở đằng xa, vài chiếc thuyền đang tiến tới với ý đồ đục nước béo cò.
Họ là những phóng viên và cư dân mạng cố tình chạy đến sau khi biết tin.
Không đông lắm, chỉ một vài người.
Nhìn thấy cảnh tượng xảy ra ở đây, một số người hào hứng lấy ống kính ra, bắt trọn khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc, một số hình ảnh và video ngắn bắt đầu lan truyền không ngừng trên Internet.
Bởi vì tín hiệu không tốt, không thể mở phát sóng trực tiếp, các trang web truyền thông lớn chỉ có thể dùng một số hình ảnh và một số từ ngữ để phát sóng mọi thứ ở đây tới cư dân mạng.
“Người kia là Phương Kỳ Lân đúng không?”
“Anh ta đến thật rồi!”
“Trời ơi, anh hùng của chúng ta đến rồi!”
“Võ thuật Long Quốc của chúng ta đã được cứu rồi!”
Cư dân mạng hoan hô reo hò.
Nhưng những võ giả trên vùng biển quốc tế không biết rằng mọi hành tung của họ đã bắt đầu lan truyền trên mạng. Họ còn có ý đồ che giấu thân phận, vượt qua tuyến phòng thủ của đế quốc Anh Hoa, cho người vào tham gia trận quyết đấu với Nakagawa đúng giờ.
Người đàn ông vạm vỡ bị Phương Kỳ Lân giẫm đạp đến mức khó thở, dần trở nên yếu ớt dưới biển sâu.
Thời gian trôi qua, sự vùng vẫy của anh ta càng lúc càng yếu đi, dường như anh ta sắp ngạt thở chết đuối.
“Được rồi, cậu Phương, vừa nãy là chúng tôi lỡ lời, chúng tôi đã biết bản lĩnh của cậu, hãy dừng tay, thả người này ra đi!”, Hồng Vũ minh chủ thấy chướng mắt, cuối cùng cũng mở lời.
Thấy vậy, Phương Kỳ Lân mới thu chân lại, trở về thuyền của mình.
Người đàn ông vạm vỡ được giải cứu, anh ta đã ngất xỉu, hồn bay phách lạc.
Mọi người đều kinh hãi.
Phương Kỳ Lân này ghê gớm thật!
Hồng Vũ minh chủ khẽ gật đầu: “Khá lắm, khá lắm! Hậu sinh khả úy! Phương Kỳ Lân, mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu, nhưng nếu cậu muốn đại diện cho thần y Lâm ra trận, vậy thì tôi đồng ý! Cậu còn trẻ mà lại thực lực lại rất mạnh. Đối đầu với Nakagawa, chúng ta sẽ không bị mất mặt, còn có thể thể hiện tinh thần và sự tinh túy của võ thuật Long Quốc! Hy vọng cậu sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng tôi, mang lại vinh quang cho võ thuật Long Quốc!”
“Hồng Vũ minh chủ yên tâm, hôm nay Phương Kỳ Lân tôi sẽ một trận thành danh, khiến võ thuật Long Quốc chấn động thế giới!”, Phương Kỳ Lân kiêu ngạo nói.
Kiểu tự tin nhìn đời bằng nửa con mắt này khiến mọi người đều bị nhiễm lây.
Có người này ở đây, Nakagawa không đáng để nhắc đến…