Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Nhưng hắn chưa làm được gì thì thanh kiếm Samurai lại lao tới. Phương Kỳ Lân cố gắng né đòn và bặm môi định phản công. Thế nhưng thực lực giữa hắn và Kazumura chênh lệch quá nhiều.

Trong nháy mắt hắn ngã ra đất. Hắn còn chưa kịp ngồi dậy thì Kazumura đã đạp lên người hắn.

Bụp! Phương Kỳ Lân bất động, xương cốt tưởng chừng gãy sạch, nguồn sức mạnh khủng khiếp ghì hắn xuống.

“Đồ chuột nhắt, cậu định chạy đi đâu?”, Kazumura lạnh giọng nhìn chăm chăm Phương Kỳ Lân.

“Ông…không thể giết tôi được”, Phương Kỳ Lân bặm môi, giãy giụa như muốn đứng dậy.

Thế nhưng một giây sau…”Á!”, tiếng gào rú thảm thiết vang lên. Kazumura đã bẻ gãy cả cánh tay trái của hắn.

Máu lại xối ra. Cơn đau khiến hắn suýt ngất. Kazumura đã xẻo một miếng thịt ở ngay tay trái của hắn. Xương lòi cả ra ngoài.

“Á….”, tiếng gào của hắn vang lên tận mây xanh. Hắn cảm tưởng phổi của mình sắp nổ tung, cơn đau quả thật đáng sợ. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.


Cả cơ thể hắn ta bị Kazumura xẻo từng mảng thịt một. Từng đầu xương lòi ra ngoài. Máu phun ra như mưa. Phương Kỳ Lân run rẩy, cắn nát cả lưỡi. Ý thức của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi. Xem ra Kazumura muốn tùng xẻo hắn cho tới chết.

“Không…tôi chưa muốn chết…”

“Tôi muốn về nhà…mẹ…mẹ đang ở đâu? Con muốn về nhà…”, Phương Kỳ Lân yếu ớt kêu lên.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy thứ gì đó, đồng tử bỗng dãn ra vài phần. Một bóng hình từ từ xuất hiện. Đó là Hồng Vũ minh chủ.

“Hồng Vũ minh chủ còn sống sao?”, Phương Kỳ Lân mừng lắm. Hắn như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hô lên: “Minh chủ cứu tôi với. Cầu xin minh chủ”.

Thế nhưng giọng của hắn nhỏ dần. Lúc này hắn đã nhìn rõ Hồng Vũ minh chủ. Ông ta của lúc này dường như chỉ còn lại hơi thở, cơ thể cũng bị nứt toác, gãy vụn, nằm đó yếu ớt, miệng há hốc. Ông ta có thể sống được hay không còn chưa biết, làm gì có thể cứu được Phương Kỳ Lân.

“Hồng Vũ minh chủ…”, Phương Kỳ Lân sững sờ, nước mắt rưng rưng.


“Từ bỏ đi, ông ta sắp chết rồi, làm gì còn khả năng cứu được cậu?”, Kazumura đâm thanh kiếm vào chân của Phương Kỳ Lân.

“Á…”, Phương Kỳ Lân đau khổ gào hét, cơ thể run rẩy.

Tuyệt vọng!

Bất lực!

Sợ hãi…Tất cả đổ ập xuống người hắn. Thực ra lần này hắn tới đây cũng giống như Hồn Bảo Quốc, hắn mang theo rất nhiều hi vọng. Hắn cũng rất tự tin vào thực lực của mình, cảm thấy đám võ giả của nước Anh Hoa chẳng qua là đám tạp kỹ nên có thể giải quyết dễ dàng.

Thế nhưng giờ xem ra hắn đã nhầm. Hắn nhầm lớn rồi. Người giỏi luôn có người giỏi hơn. Mặc dù nước Anh Hoa không lớn nhưng võ giả thì giỏi vô cùng.

“Tha cho tôi…Xin ông”, Phương Kỳ Lân đau khổ cầu xin.

Cả đời này hắn chưa cầu xin ai bao giờ. Trái tim kiêu ngạo không cho phép hắn làm thế. Những vào lúc sắp chết thế này thì hắn phải từ bỏ lòng tự tôn của mình, lựa chọn cầu xin.

“Tha mạng sao? Thú vị đấy?”, Kazumura đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra, mở video, chĩa vào mặt Phương Kỳ Lân: “Tôi nghĩ ra một cách hay, nếu cậu chịu nhìn thẳng vào điện thoại và nói đầu hàng, cầu xin tha mạng đồng thời nói nhóm võ giả Long Quốc là một nhóm rác rưởi, thừa nhận võ đạo nước Anh Hoa là số một thì tôi sẽ cân nhắc tới việc giữ lại mạng sống cho cậu”.

“Cái…cái gì?”, Phương Kỳ Lân giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận