Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Sao? Không chịu à?”, Kazumuara nheo mắt.

Phương Kỳ Lân run bần bật, mặt cắt không ra máu, mồ hôi hột toát ra. Hắn biết nếu nói vậy thì chắc chắn Kazumura sẽ phát đoạn video lên mạng xã hội. Tới khi đó cả thế giới sẽ biết chuyện này. Vậy thì, không chỉ có hắn thân bại danh liệt mà cả đất nước hắn cũng bị sỉ nhục.

“Tôi…là đồ vô dụng, đồ rắc rưởi, tôi không phải là người…đại nhân trong mắt ông tôi không đáng một xu. Ông sỉ nhục tôi thế nào cũng được nhưng…tôi không thể làm thế với giới võ đạo Long Quốc…”, Phương Kỳ Lân nói.

“Sao thế? Lẽ nào đối với cậu tôn nghiêm còn quan trọng hơn mạng sống à?”, Kazumura hừ giọng.

“Không phải, không phải…chỉ là tôi…”, Phương Kỳ Lân không biết phải nói thế nào.

Hắn thực sự lo lắng. Nếu hắn làm vậy rồi mà Kazumura vẫn giết hắn thì phải làm sao? Tới khi đó thì chẳng phải là vừa chết mà vừa bị nhục? Và rồi còn trở thành kẻ tội đồ của toàn bộ đất nước nữa.

“Đại nhân hay là thế này. Ông tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho ông thì thế nào? Ông muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần ông đừng giết tôi, có được không?”, Phương Kỳ Lân sợ hãi nói.

Thế nhưng Kazumura nào kiên nhẫn được đến thế: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu không biết quý trọng. Thôi bỏ đi, tôi không quay nữa, tôi đổi trò vậy. Giờ tôi sẽ từ từ tùng xẻo cậu, sau đó gửi đoạn video này lên mạng để cả thế giới biết võ giả của Long Quốc đứng trước võ giả của nước Anh Hoa thì yếu kém như thế nào”.


Nói xong ông ta lại bật camera và băt đầu rạch lưng của Phương Kỳ Lân. Thêm một miếng thịt nữa được xẻo ra.

“Không!”, Phương Kỳ Lân đau khổ kêu gào, hắn định giãy ra nhưng chỉ còn một tay thì có thể làm được gì chứ.

Hắn bất lực.

“Ha ha, cậu của lúc này có khác gì một con nhộng không”, Kazumura bật cười, tay vẫn không ngừng xẻo thịt trên người Phương Kỳ Lân.

“Cứu với…ai có thể cứu tôi với…”, Phương Kỳ Lân gào lên trong vô vọng. Nhưng giờ đang ở biển, ai có thể cứu được hắn chứ. Ở phía xa, những kẻ võ giả khác cũng đang đánh nhau. Lúc này hắn chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết mà thôi.

“Cứu…tôi với…”, hắn dùng chút sức lực cuối cùng, giơ tay còn lại lên như muốn chộp lấy chút hi vọng trong không gian”.

Thế nhưng hiện thực quá tàn khốc. Cơn đau kịch liệt khiến hắn đã cạn kiệt sức lực. Tay hắn dần hạ xuống.

Bỗng nhiên…Một luồng sáng từ xa phóng tới nhắm thẳng vào boong tàu. Cả con tàu chao đảo.


Phương Kỳ Lân mở mắt, cố gắng nhìn về phía trước. Hắn thấy một người đàn ông với mái tóc dài máu trắng đang đứng đó. Hắn trố tròn mắt.

“Thần…y Lâm?”

Trong màn đêm.

Trên boong tàu máu rải đầy đất, Lâm Chính đứng sừng sững trước mặt Phương Kỳ Lân.

Kazumura hơi sửng sốt.

Người này là ai?

“Anh là Phương Kỳ Lân đúng không?”.

Lâm Chính nhìn Phương Kỳ Lân không rõ nhân dạng kia, ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.

“Là… Là tôi…”, Phương Kỳ Lân vô thức nói.

“Sao các anh lại biến thành thế này? Còn nữa, các anh chạy đến đây làm gì?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận