“Thầy đã nói rồi, lần này thầy đích thân ra tay, Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ là một đám vô dụng. Lát nữa thần y Lâm dọn sạch đám rác rưởi đó thì thấy sẽ mời cậu ta tới uống trà, còn bà có thể về ngủ được rồi. Chuyện ở đây để thầy giải quyết”, Naoko mỉm cười.
“Đương nhiên rồi. Orochi đại nhân đã ra tay thì thần y Lâm chỉ có nước chết thôi. Vậy thì làm phiền tới các vị đại nhân rồi”, người phụ nữ trung niên cúi người, lên xe không chút do dự.
Qua kính xe, bà ta nhìn về hướng Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ ớn lạnh: “Orochi đại nhân đã xuất hiện. Lần này không ai có thể cứu được cậu nữa rồi, thần y Lâm. Dù sao thì lần này ra mặt cũng là vị thần bảo vệ nước Anh Hoa mà”.
Người phụ nữ trung niên biết thế cục đã định. Mặc dù Lâm Chính rất giỏi nhưng không thể nào đối phó được với vị thần bảo vệ đất nước được hết. Bà ta biết rất rõ người đang uống trà trên núi kia đáng sợ như thế nào. Dù là Ashina, Kazumura hay là thần Ninja đứng trước mặt ông ta thì cũng chẳng khác gì ba đứa con nít.
“Xem ra phía trên rất xem trọng chuyện này. Lần này, cả thế giới có thể hiểu được bên nào mới là võ đạo thực sự rồi đây”, người phụ nữ trung niên đạp mạnh chân ga rời đi.
Hàng phòng ngự trên biển. Rầm…Người đàn ông với vết sẹo trên mặt ngã ra đất bị cơ thể nứt toác. Người này nhìn chăm chăm Lâm Chính và dần tắt thở.
Lâm Chính đứng đó, trước mặt anh vẫn còn Hattori đại nhân. Những người khác đã ngã ra đất cả rồi.
“Nếu giờ ông mà rời đi thì còn giữ được mạng”, Lâm Chính nói.
“Đây là đất nước tôi, tôi không thể bỏ chạy được. Thần y Lâm, cậu rất mạnh nhưng dù là vậy thì tôi vẫn phải chiến đấu tới cùng”, Hattori gầm lên và rút kiếm ra.
Thế nhưng một giây sau, một cây châm đã ghim trúng cổ của ông ta. Hattori run rẩy, buông thõng kiếm xuống.
“Tôi rất khâm phục ông nhưng tôi cũng có sứ mệnh của mình”, Lâm Chính thản nhin nói. Hattori trố tròn mắt, ngã ra đất.
Lâm Chính phủi bụi trên người, bước qua hàng phòng ngự chính thức nhập cảnh.
“Người bạn phía dưới mệt chưa? Mời lên đây uống trà nào”, lúc này có một giọng nói từ trên núi vọng xuống.
Lâm Chính ngước lên nhìn và khẽ chau mày…
Ông lão trên đỉnh núi thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, nhưng thanh thế của ông ta lại khiến Lâm Chính cảm nhận được áp lực nặng nề.
Nhưng anh không lùi bước mà nhảy thẳng lên chỗ đỉnh núi.
Naoko và Miura mỉm cười đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.
Lâm Chính đứng trước bàn trà.
Ông lão bình tĩnh thong dong, pha trà cho Lâm Chính.
“Ngồi đi, đừng khách sáo”.
Lâm Chính gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.
Thủ pháp của ông lão rất thành thạo, chẳng mấy chốc, một ấm trà thơm ngát đã được pha xong.
“Ai cũng nói Long Quốc là nơi bắt nguồn của trà đạo, chắc hẳn cậu cũng có kiến giải về trà. Thế này đi, tôi cho cậu thời gian ba chén trà, hỏi cậu ba câu hỏi, nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người hài lòng tin phục, thì tôi sẽ để cậu sống sót rời khỏi đây. Nếu câu trả lời của cậu khiến mọi người thất vọng thì tôi chỉ đành giữ mạng của cậu ở đây vậy”, ông lão uống một ngụm trà, bình thản nói.
“Ông hỏi đi”, Lâm Chính cũng bình thản không kém, nói thẳng với ông ta.
“Thế nào là võ đạo?”, ông lão bình thản hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát rồi lắc đầu: “Mỗi người đều có đạo khác nhau, võ đạo cũng vậy. Câu trả lời của tôi chưa chắc là câu trả lời mà ông muốn, nên câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì hết”.