Ông lão mỉm cười, khẽ gật đầu nói: “Vậy thế nào là đúng sai?”.
“Việc gì mà hầu hết mọi người cho là được thì là đúng, việc gì mà hầu hết mọi người cho là không được thì là sai”.
“Nói như cậu thì trên đời này không còn chính nghĩa công lý nữa sao?”.
“Có thể có mà cũng có thể không, cái gọi là đúng sai chẳng phải cũng từ miệng người nói ra sao? Câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì cả”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Thú vị đấy”.
Ông lão nheo mắt lại đánh giá Lâm Chính một lát, khẽ gật đầu nói: “Nếu vậy thì còn câu cuối cùng, mong cậu có thể trả lời cho tốt”.
Lâm Chính không nói gì, ông lão tiếp tục lên tiếng.
“Kết hợp với hai câu trả lời vừa nãy của cậu, vậy thì cái gọi là chính thống võ đạo có phải thuộc đế quốc Anh Hoa chúng tôi không?”.
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền nhíu mày.
Ông ta muốn gài anh đây mà.
“Cậu nói võ đạo không có câu trả lời tiêu chuẩn, một vạn người thì có một vạn loại võ đạo. Cậu nói trên đời này không có cái gọi là đúng sai, đúng sai là do miệng mình nói ra. Theo những lời cậu nói, đế quốc Anh Hoa tôi nghĩ võ đạo của chúng tôi là chính thống thế giới cũng không sai. Nếu chúng tôi không sai thì tại sao cậu lại đến đây làm phiền chúng tôi? Xâm phạm ranh giới của chúng tôi?”, ông lão mỉm cười nói.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Vài ba câu nói đã khiến Lâm Chính thành xuất binh vô cớ.
Nếu Lâm Chính phủ nhận thì chính là tự tát vào mặt mình, nếu phủ nhận thì lại càng là tự tát vào mặt mình, còn thừa nhận đối phương là chính thống võ đạo.
“Thế nên thế giới này vẫn phải dùng nắm đấm để nói chuyện”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Khi hai bên đều cảm thấy mình không sai, thì phương pháp thẳng thắn nhất từ cổ chí kim là dùng võ lực để quyết định. Huống hồ chính thống võ đạo của Long Quốc chúng tôi không phải nói mồm, mà được tổ tiên của Long Quốc chúng tôi rèn đúc từ trí tuệ và võ lực vô thượng. Ông dùng lý do xuyên tạc bóp méo, cho dù tôi thừa nhận, thì Long Quốc cũng sẽ không thừa nhận, những võ sĩ chí cao thực sự lại càng hừ mũi khinh thường”.
“Nói vậy là tôi phải dùng võ lực đánh cho cậu phục mới được sao?”.
Ông lão uống cạn chén trà trong tay.
“Tôi nghĩ tốt nhất là ông hãy dùng cách này đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Ha ha ha…”, ông lão bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Đám thanh niên đúng là non nớt hiếu thắng! Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây, thì còn giữ được mạng. Nếu còn không đi, thì tôi sẽ cắm năm cây cờ ở phòng tuyến bờ biển này, rồi xé cậu làm năm mảnh, xiên từng mảnh lên từng cây cờ, cho tất cả mọi người trên thế giới biết kết cục của cậu sau khi nói những lời ngông cuồng này”.
Dứt lời, ông lão chậm rãi đứng lên.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn ông lão, mà chăm chú uống trà.
Naoko và Miura ở bên dưới ngước mắt lên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu sau.
Lâm Chính vẫn không nói gì.
Dường như ông lão đã biết quyết định của Lâm Chính, liền khẽ gật đầu.
Bỗng dưng.