Naoko cả kinh, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy đất đá tứ tung, bụi bay mù mịt, một bóng dáng bỗng lao ra khỏi đám bụi kia, mang theo sát khí ngút trời đánh về phía ông lão.
“Thầy hãy cẩn thận!”.
Naoko cuống quýt kêu lên.
Miura vội vàng quay sang nhìn.
Lâm Chính tung một nắm đấm tới, mang theo thần lực vô tận đánh vào đầu ông ta.
Anh từng một quyền đánh nát tàu sân bay.
E là quyền này có thể đánh cho ông lão tan xương nát thịt.
Nhưng ông ta không nhanh không chậm giơ tay lên, chộp về phía trước.
Bốp!
Âm thanh trong trẻo vang khắp bốn phía.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy ông lão vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.
Còn bàn tay của ông ta tóm chặt lấy nắm đấm của Lâm Chính, đỡ được một cách ngon lành…
Đây là nắm đấm đánh chìm được cả tàu sân bay đấy!
Cứ thế… bị ông lão đỡ được một cách nhẹ nhàng như vậy sao?
“Không thể nào…”
“Sao… sao ông ta có thể đỡ được chứ?”.
“Lão già này là ai vậy? Thật là đáng sợ!”.
Các thành viên của nhóm chụp ảnh mới cập bến đều há hốc miệng, ngây ra nhìn ông lão.
Ông ta lại phát lực.
Dường như có một luồng sức mạnh bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.
Vèo!
Lâm Chính bị bắn đi, bay vèo như một viên đạn, va vào sườn núi ở phía sau.
Sườn núi lập tức nổ tung, lõm hẳn vào.
Lâm Chính bò ngay dậy, nhưng ông lão đã lại đánh tới.
“Không biết trời cao đất dày! Chém!”.
Ông lão trầm giọng quát, bổ một nhát thủ đao tới.
Lâm Chính nín thở, lập tức thu chiêu tránh đi, né được đòn này trong gang tấc.
Trên thủ đao mang theo cương khí đáng sợ, lập tức chém ngọn núi này thành hai nửa.
Lâm Chính nhân lúc đối phương chưa thu chiêu, lập tức lật tay đánh vào lồng ngực ông lão.
Nhưng nắm đấm vừa lại gần, anh mới biết mình đã mắc bẫy.
Chỉ thấy khí tức quanh người ông lão tuôn ra như từng bàn tay lớn, chộp lấy toàn thân anh, còn thủ đao kia cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay túm chặt lấy bả vai Lâm Chính.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Chính đã bị khóa chặt, muốn thoát thì khó hơn lên trời.
Ông lão thuận thế bổ tay còn lại về phía cổ Lâm Chính.