“Hóa ra là vậy…”
“Thầy, để bọn con giúp thầy!”.
Miura và Naoko lập tức nói.
“Giúp thầy? Hừ, các con coi thầy là ai chứ? Đối phó với một thần y Lâm nhỏ bé vẫn chưa đến mức cần các con nhúng tay, cứ đứng bên cạnh xem thôi là được”.
Ông lão lạnh lùng hừ một tiếng, cơ thể bỗng động.
Vèo!
Lao về phía Lâm Chính nhanh như chớp.
Lâm Chính vừa đứng dậy, mới nắn cổ cho thẳng thì ông lão đã đánh tới.
Anh vội giơ hai cánh tay lên phòng ngự phản kích.
Nhưng lúc này, thế công của ông lão quá hung mãnh, hơn nữa đều là sát chiêu.
Lâm Chính đối địch một hồi, xương tay xương chân đều bị đánh gãy, phải lùi lại liên tục, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Kết thúc rồi!”.
Ông lão nắm được cơ hội, khẽ quát một tiếng rồi tung một cú đấm tới.
Lần này, ông ta nhắm trúng trái tim Lâm Chính.
Ông ta muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng của anh.
Chắc chắn Lâm Chính không tránh được quyền này.
Nhưng… anh vẫn không lựa chọn tránh đòn, mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào đầu ông lão, đồng thời cũng vung cánh tay đánh tới.
“Cái gì?”.
Hơi thở của ông lão như nghẹn lại, đồng tử mở to.
Đây lại là cục diện ta sống ngươi chết!
Đây là muốn liều mạng sao?
Sắc mặt ông lão đanh lại, tinh thần lại bị ảnh hưởng.
Nếu luận về tấn công thì Lâm Chính sẽ chậm hơn một nhịp.
Nhưng cho dù chậm hơn một nhịp, thì chắc chắn ông ta vẫn không thể tránh được đòn này của Lâm Chính.
Ông lão đã được lĩnh hội uy lực một cú đấm của Lâm Chính.
Có lẽ trúng đòn này ông lão sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.
Mặc kệ đi!
Chỉ cần không chết, thì hãy để thần y Lâm chết trước!
Ông ta chắc chắn quyền này của mình đủ để giết chết thần y Lâm.
Thần y Lâm chết, ông ta bị thương một chút cũng không là gì.
Ánh mắt ông lão bỗng lạnh đi, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, không lùi lại mà liều mạng với Lâm Chính.
Bốp!
Bốp!