“Tôi phải băm cậu tan xương nát thịt! A! Tách núi, rẽ biển!”.
Ông lão quát lớn, hai cánh tay cách không múa may quay cuồng.
Keng! Keng! Keng!
Từng luồng khí nhẫn dài trăm trượng bắn ra từ hai cánh tay ông ta.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo, lập tức tránh đi.
Ngọn núi chỗ anh đứng bị chém thành mấy mảnh.
“Tử Vong Luyện Ngục!”.
Ông lão lại gầm lên, sau đó hít mạnh một hơi, lồng ngực nhô lên, bàn tay dường như đang kết ấn, sau đó thổi phù về chỗ Lâm Chính đang đứng.
Phù!
Soạt!
Trong miệng ông ta phun ra rất nhiều ngọn lửa.
Ngọn lửa đáng sợ không tản đi, mà giống như biển lửa lan về phía Lâm Chính.
“Kỳ Lân Biến!”.
Lâm Chính hét lên, khí ý toàn thân dao động, lấy anh làm trung tâm biến thành kỳ lân, xua tan ngọn lửa này.
Ánh mắt ông lão đầy giận dữ, dừng phun lửa, nghiến răng xông tới, muốn đánh tay đôi với Lâm Chính.
Lâm Chính không cam lòng yếu thế, cũng vung cánh tay lên đón đỡ.
Thế công của hai bên cực mạnh, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đánh hơn nghìn quyền chưởng về phía đối phương.
Nhưng tốc độ và sức mạnh của ông lão dù sao vẫn hơn Lâm Chính một bậc, tuy Lâm Chính đã dốc toàn lực chống đỡ, nhưng vẫn ăn không ít quyền chưởng.
Lâm Chính biết cứ tiếp tục thế này thì mình chắc chắn sẽ thua, liền dứt khoát từ bỏ phòng ngự, bất chấp tất cả tấn công ông lão.
Lần này thì ông lão không chịu nổi nữa.
Hai bên lại đánh thêm hơn 500 chiêu nữa, bốp một tiếng, ông lão đánh bay Lâm Chính, còn ông ta cũng lùi lại mấy bước đến đường quốc lộ.
“Thầy…”, Miura và Naoko vội kêu lên, trợn to hai mắt.
Lúc này, người ông lão chằng chịt vết thương, cơ thể già nua chỗ xanh chỗ tím, nhìn có vẻ rất không ổn.
Đương nhiên, tình trạng của Lâm Chính ở đối diện lại càng thê thảm hơn, không ít chỗ trên người anh lõm xuống, xương cốt toàn thân chỗ thì gãy, chỗ thì vỡ, gần như không còn hình người. Sau khi bò dậy, anh còn không ngừng nôn ra máu.
Lúc này, nhìn kiểu gì cũng thấy là ông lão chiếm thế thượng phong.
Nhưng ba người đều biết, chỉ cần Lâm Chính không chết, thì dù anh bị thương nặng đến đâu cũng vô ích.
Quả nhiên, Lâm Chính lại đâm hai châm vào người, sau đó đứng phắt dậy, cứ như vết thương đã được chữa khỏi, lạnh lùng bước về phía ông lão như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, sắc mặt ông lão cũng xuất hiện vẻ kinh hãi…
“Thầy, sao lại vậy… tiếp theo phải làm gì?” Naoko hoảng sợ, răng khẽ va vào nhau lập cập.
“Không thể giết chết được hắn! Hắn là ma quỷ sao? Hắn có thân thể bất tử à?”, Miura cũng không ngừng run rẩy.
“Hai con cùng thầy ra tay!”
Ông lão không thoái thác nữa, quyết định tìm trợ thủ.