“Chắc tôi không đến muộn nhỉ?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi người bên cạnh: “Bây giờ là mấy giờ?”.
“8… 8 giờ 59 phút, anh Lâm…”, một phóng viên nước ngoài ở bên cạnh lắp bắp nói.
“Vừa khéo, còn một phút nữa!”.
Lâm Chính không đếm xỉa đến ông lão đã ngất xỉu, hai chân điểm một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sàn đấu như một chiếc lá: “Nakagawa, lên đây đi, đến lượt chúng ta rồi!”.
Anh vừa dứt lời, Nakagawa đã sợ đến mức hai chân nhũn ra, dường như đã chôn chân xuống đất.
Đánh với thần y Lâm?
Điên rồi sao?
Không nói đến việc Takahashi Imura bị thần y Lâm đánh cho người không ra người, ngợm không ra ngợm, bây giờ ngay cả Orochi đại nhân được coi là vị thần bảo vệ của đế quốc Anh Hoa cũng bại trong tay anh.
Nakagawa dựa vào đâu mà so chiêu với cường giả siêu cấp như vậy chứ?
Nhất thời, Nakagawa Yokoichi cứ đứng như trời trồng, tiến không được lùi không xong, sợ hãi bất an.
“Anh Nakagawa, đến lượt anh rồi!”.
“Lên sàn đấu đi, cho thần y Lâm một bài học!”.
“Cho anh ta nếm mùi lợi hại của võ đạo đế quốc Anh Hoa chúng ta đi!”.
Những võ sĩ còn trẻ không biết rõ chân tướng đều la ó ầm ĩ.
Nakagawa Yokoichi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không dám nói gì.
Các phóng viên ở xung quanh đều chĩa máy ảnh về phía này chụp điên cuồng.
“Thần y Lâm!”.
Đúng lúc này, một phóng viên của Long Quốc xông tới, quỳ xuống bên cạnh Lâm Chính, vừa khóc vừa nói: “Xin thần y Lâm hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi!”.
“Ồ, có chuyện gì vậy?”.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh sang.
Chỉ thấy phóng viên kia chỉ vào phóng viên đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói: “Thần y Lâm! Nakagawa Yokoichi này không coi ai ra gì, ăn nói ngông cuồng, chúng tôi chỉ phản bác mấy câu mà anh ta đã đánh gãy hai chân đồng nghiệp của tôi, đúng là ngang ngược! Xin thần y Lâm bằng mọi giá hãy lấy lại công bằng cho chúng tôi! Hu hu hu…”
Người phóng viên vô cùng uất ức, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính nhìn về phía phóng viên bị gãy hai chân kia, sắc mặt có chút khó coi.
Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm Nakagawa Yokoichi: “Là anh làm sao?”.
“Không… không phải, vừa nãy xảy ra sự việc giẫm đạp, người kia là do… là do bất cẩn bị người ta giẫm lên bị thương thôi… Đúng, là bất cẩn bị giẫm lên thôi…”, Nakagawa Yokoichi xua tay lia lịa, cố nặn ra nụ cười đáp.
“Anh Nakagawa, anh sợ cái gì chứ? Lên đi!”.
“Cho anh ta một bài học đi, đánh mạnh vào!”.
Các võ sĩ trẻ tuổi vô tri của đế quốc Anh Hoa vẫn đang la ó.
Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, cắn răng mắng: “Câm miệng!”.
Mọi người sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.