Trận chiến của Lâm Chính đã làm chấn động cả thế giới.
Ai nấy đều tưởng Nakagawa Yokoichi là vô địch, thần y Lâm sợ hãi không dám ứng chiến.
Cộng thêm đế quốc Anh Hoa không ngừng tuyên truyền Nakagawa Yokoichi có thực lực trác tuyệt, cái thế vô song, thiên hạ vô địch, thế nên gã đã được tôn lên làm thần thoại.
Hơn một nửa người trên toàn thế giới đều tưởng gã là đệ nhất cao thủ của đế quốc Anh Hoa.
Vô số người của đế quốc Anh Hoa còn coi gã như thần linh.
Nhất là các thanh niên của đế quốc Anh Hoa, bọn họ si mê và sùng bái Nakagawa Yokoichi đến mức gần như điên cuồng.
Từ lần đầu tiên Nakagawa Yokoichi khiêu chiến Lâm Chính đến bây giờ, gã đã có thêm hơn 10 triệu người hâm mộ ở trong nước.
Phải biết rằng, đế quốc Anh Hoa chỉ là một đất nước có hơn trăm triệu dân, nên đây là con số rất lớn.
Nhưng đúng lúc tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng, tưởng rằng Nakagawa Yokoichi và Lâm Chính sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa, và đánh bại thần y Lâm… thì Nakagawa Yokoichi lại thua.
Hơn nữa… còn bị thần y Lâm hạ đo ván…
Thua một cách thảm hại!
Khiến mọi người khó có thể chấp nhận được!
Trận này gã thua quá đau!
Ít nhiều gì… cũng phải được vài chiêu chứ!
Đế quốc Anh Hoa trầm mặc.
Trừ đế quốc Anh Hoa, tất cả các nước khác đều xôn xao nhốn nháo.
Nhất là mạng internet, cư dân mạng đều đang sôi sùng sục.
Có người kích động hoan hô, cũng có người mỉa mai châm chọc, lại càng có người nghi ngờ kinh ngạc…
Lâm Chính đánh bại Nakagawa Yokoichi một cách nhanh chóng như vậy chẳng khác nào ném một quả bom vào những người đang quan tâm đến chuyện này, khiến bọn họ nổ tan xác, mãi chưa hoàn hồn.
Ba chữ thần y Lâm đã chiếm trọn mạng internet của Long Quốc.
Các diễn đàn lớn nhỏ như Facebook, Google, các trang báo mạng đều đưa tin về chuyện này.
Thậm chí trang chủ trang web chính thức của hiệp hội võ đạo Long Quốc còn đặt ảnh đại diện của thần y Lâm để tỏ lòng tôn kính.
Hôm nay là một ngày vui vẻ của cả thế giới.
Lâm Chính ngồi thuyền của đoàn ngoại giao Long Quốc trở về.
Ở bờ biển biên giới Long Quốc, Nông Đường Công và Trịnh Nam Thiên dẫn theo rất nhiều người đứng chờ Lâm Chính.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một người anh hùng.
“Thần y Lâm, cậu vất vả rồi!”.
Nông Đường Công bước mấy bước tới, bắt lấy tay Lâm Chính, nói đầy kích động.
“Tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, những chuyện còn lại ông xử lý nhé”, Lâm Chính bình thản nói.
“Được, thần y Lâm, lần này cậu coi như lập được công lớn, lập công vì nước! Tôi sẽ lập tức xin thưởng lớn cho cậu!”.
“Cảm ơn ông”.
Lâm Chính không quan tâm lắm, nhưng cũng không từ chối.