Người kia vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng một lát sau, anh ta liền nhíu mày.
“Ấy, sao lại thế nào? Video đâu rồi? Bị xóa hết rồi sao?”.
“Xóa rồi? Hừ, chắc chắn là kẻ nào đó rảnh hơi rỗi việc cố ý cắt ghép làm video giả để thổi phồng về thần y Lâm! Một người sao có thể đánh nát một chiếc tàu sân bay được chứ? Anh nghĩ anh ta là thần tiên chắc?”, Thư Thái cười khẩy nói.
“Cậu chủ, có khả năng chính quyền cảm thấy video này gây ảnh hưởng không tốt, nên mới xóa đi. Dù sao những video kiểu này sẽ dẫn đến các vấn đề quốc tế”, người kia do dự một lát rồi nói.
“Anh đừng nói linh tinh nữa, dù sao tôi cũng không tin! Bớt thổi phồng về anh ta đi! Tôi thấy cũng đến lúc rồi đấy, ông tôi đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho thần y Lâm. Nếu hôm nay anh ta không chịu cúi đầu, thì chúng ta sẽ khiến anh ta chết không chỗ chôn thân”.
Thư Thái hừ mũi nói.
Nói chuyện được một lúc, bên ngoài cửa nhà họ Cổ có một đám người bước vào.
Dẫn đầu là một ông lão mặc đồ trắng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông lão gần 80 tuổi, nhưng còn rất quắc thước, không giận tự uy.
Thư Thái nhìn thấy thì sáng mắt lên, vội bước tới.
“Ông nội!”.
“Ông cụ Thư đến rồi!”.
Không biết là người nào nhà họ Cổ kêu lên, cả nhà họ liền ồ ạt xông ra.
“Ông cụ Thư, cuối cùng ông cũng đến rồi!”.
“Gia chủ nhà tôi chết thảm quá!”.
“Ông phải lấy lại công bằng cho chúng tôi!”.
“Cầu xin ông!”.
Mọi người quỳ xuống trước mặt ông cụ Thư, khóc lóc ai oán.
Bầu không khí vô cùng bi thương phẫn nộ.
Ông cụ Thư liếc mắt nhìn một lượt, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm đâu? Đã đến chưa?”.
“Không thấy bóng dáng tên chết băm chết vằm đó đâu cả! Sao anh ta có thể đến chứ?”, con gái Cổ Sam ôm lấy chân ông cụ Thư, vừa khóc vừa nói.
“Ông Thư, chắc chắn thần y Lâm đã trốn mất rồi. Cậu ta không xuất hiện, chúng tôi cũng không tìm được!”, con trai cả của Cổ Sam quỳ xuống khóc nói.
“Nhìn các cô các cậu kìa!”.
Ông cụ Thư lạnh lùng nói: “Cậu ta không xuất hiện thì không biết đường ép cậu ta xuất hiện sao? Chẳng phải chi thứ ba nhà họ Lương qua lại thân thiết với cậu ta à? Người đâu!”.
“Ông chủ có gì phân phó ạ?”, người bên cạnh vội cúi đầu.
“Đưa hết người của chi thứ ba nhà họ Lương đến đây cho tôi! Để tôi xem bọn họ đến rồi, thì thần y Lâm của chúng ta có ra mặt hay không!”.
“Vâng!”.
Một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm, xông vào ngôi nhà ở ngoại ô mà chi thứ ba nhà họ Lương đang ở, không phân phải trái trắng đen, cứ thế bắt người đi.
“Các người là ai?”.