“Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”.
“Dừng tay lại! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”.
Người của chi thứ ba nhà họ Lương la hét giãy giụa.
Nhưng bọn họ không chống lại được những người áo đen này, chẳng mấy chốc đã bị chế ngự.
“Lý nào lại vậy? Rốt cuộc là ai phái các người tới? Tôi nhất định phải cho hắn biết tay!”.
Lương Vệ Quốc tức điên lên, chòm râu trắng cũng run lên vì giận.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một người áo đen đã giơ luôn tay lên tát cho ông ta một cái.
Thương cho ông lão bị tát cho đầu óc quay cuồng, suýt nữa lăn ra ngất xỉu.
“Lão già khốn kiếp! Ông tưởng chúng tôi do mấy kẻ tép riu phái tới sao? Tôi nói cho ông biết, là ông cụ Thư bảo chúng tôi đến “mời” các ông qua đó! Sao nào? Ông muốn cho ông cụ Thư biết tay hả?”, người áo đen kia lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ông cụ Thư? Ông cụ Thư nào?”.
“Già lẩm cẩm rồi hả? Yên Kinh có mấy ông cụ Thư chứ?”.
“Lẽ nào là…”
Khuôn mặt già nua của Lương Vệ Quốc trở nên trắng bệch, dường như ông ta nghĩ tới nhân vật đáng sợ nào đó, lập tức im bặt.
“Ngoan ngoãn cho tôi nhờ! Đưa đi!”.
Người áo đen kêu lên, cả đám người nhà họ Lương lần lượt lên xe, bị đưa tới trước linh đường nhà họ Cổ.
Người nhà họ Lương run lẩy bẩy.
Tuy nhiều người không biết nguyên do, nhưng nhìn thấy ông cụ Thư ngồi trên linh đường, thì bọn họ lập tức biết mình không thể phản kháng được.
“Ai là Lương Huyền Mi?”.
Ông cụ Thư bình thản lên tiếng.
Lương Huyền Mi được đỡ tới.
Vết thương của cô ta vẫn chưa lành, băng bó khắp nơi, nhìn có vẻ rất đáng thương.
Ông cụ Thư nhíu mày nói: “Cô bị làm sao vậy?”.
“Sao ông lại hỏi một câu vô vị như vậy? Tôi bị thế nào, chẳng phải cháu ông biết rất rõ sao?”, Lương Huyền Mi bình tĩnh đáp.
Ông cụ Thư nghe thấy thế liền ngoảnh sang nhìn Thư Thái ở bên cạnh.
Thư Thái khẽ biến sắc, thầm kêu không ổn, hắn biết mình không biện hộ được, liền cắn răng quát: “Lương Huyền Mi, cô có ý gì hả? Ý cô là vết thương của cô do tôi gây ra sao? Cô… cô đừng có nói hươu nói vượn!”.
Lương Huyền Mi không nói gì.
Nhưng ông cụ Thư không phải là đồ ngốc, nhìn Thư Thái có chút luống cuống tức giận, ông ta cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bình thản nói: “Cô bé, nghe nói cô có mối quan hệ rất thân thiết với thần y Lâm, có đúng thế không?”.
“Nếu ông muốn đối phó với thần y Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi. Tôi sẽ không nói với ông nửa chữ về anh ấy”, Lương Huyền Mi hừ mũi đáp.
“Hừ, cô bé này thú vị đấy!”.
Ông cụ Thư bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Cô bé, cô cứng miệng cũng vô ích thôi, lần này thần y Lâm làm hơi quá tay rồi! Nếu không vì cậu ta thì Cổ Sam cũng sẽ không chết! Tuy người không phải do cậu ta giết nhưng cậu ta có liên quan! Tôi gọi cô đến đây không phải muốn lợi dụng cô để đối phó với tên họ Lâm kia, mà là muốn cô khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta dập đầu ba cái trước linh đường của ân sư Cổ Sam của cháu trai tôi. Nếu cậu ta chịu cúi đầu, thì chuyện này coi như bỏ qua, dù sao người cũng đã chết, tôi cũng không muốn vấy thêm máu tươi. Nhưng nếu cậu ta ngang bướng, không chịu cho người nhà họ Cổ một câu trả lời, không chịu nể mặt nhà họ Thư tôi, thì cô bé… cô đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ”.