Lâm Chính gật đầu, xoay người lại, lẳng lặng nhìn ông lão.
“Nói cho tôi biết quyết định của cậu đi”, ông cụ Thư quát.
“Quyết định của tôi chính là cái này!”, Lâm Chính bình thản nói.
Bỗng dưng.
Vèo!
Bóng dáng của anh bỗng lóe lên, lao về phía ông cụ Thư với tốc độ nhanh hơn cả chớp.
“Cẩn thận!”.
Thư Thái kinh hãi hét lên.
Mọi người kinh ngạc.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã bóp cổ chế ngự được ông cụ Thư.
“Thả ông ấy ra!”.
Người nhà họ Thư cuống quýt kêu lên, tất cả người áo đen đều chĩa súng về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm đếm xỉa đến những khẩu súng này, mà dùng một tay nhấc ông cụ Thư lên.
Ông cụ Thư đã chừng này tuổi, sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy? Ông ta không ngừng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.
“Họ Lâm kia! Mẹ kiếp, thả ông tao ra!”.
Đầu óc Thư Thái như muốn nổ tung, anh ta gầm lên xông tới, nhưng Lâm Chính vừa ngoảnh sang, hắn liền sợ hãi khựng lại, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nữa.
Tuy hắn có võ kĩ, nhưng so với thần y Lâm thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.
Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.
Còn hắn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.
“Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!”, Thư Thái nghiến răng hét lên.
“Thả người ra!”.
“Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!”.
Người nhà họ Thư tức giận quát.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.
“Các người muốn nổ súng thì cứ việc”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Mày… mày không quan tâm đến sống chết của người nhà họ Lương nữa sao?”, Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.
“Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi”.
“Hả?”.
Mọi người há hốc miệng.