Ông ta run rẩy kêu lên, quay phắt sang nhìn Nông Đường Công: “Người này còn trẻ như vậy, sao có thể đảm nhiệm chức vụ đó chứ? Không thể nào! Chắc chắn là nhầm rồi!”.
“Sao nào? Ông không tin hả? Chắc ông biết rất rõ đây là chứng nhận gì, lẽ nào ông nghĩ là tôi ngụy tạo để mang đến đây lừa ông sao? Hừ, đây đâu phải là chuyện đùa!”, Nông Đường Công lạnh lùng nói.
Ông cụ Thư vẫn không thể chấp nhận được, bàn tay ông ta run rẩy cầm giấy chứng nhận kia, xem một lúc lâu.
“Sao vậy?”.
“Không biết nữa”.
“Đó là giấy chứng nhận gì thế?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Thư Thái cũng ngơ ngác, anh ta do dự một lát, rồi dè dặt ghé lại.
“Có chuyện gì thế ông? Đây là cái gì vậy?”.
“Câm miệng!”.
Ông cụ Thư hừ mũi nói.
Thư Thái khẽ biến sắc, không dám ho he tiếng nào.
Ông cụ Thư cầm giấy chứng nhận xem, rồi lại quan sát Lâm Chính ở bên kia. Cứ lặp đi lặp lại như vậy năm sáu lần, cho đến khi Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng, ông cụ Thư không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Ông ta đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau đó mới nặng nề tắt máy.
“Sao rồi? Tôi không lừa ông chứ?”, Nông Đường Công hừ mũi nói.
Ông cụ Thư chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt có vẻ vô cùng nặng nề, lúc nhìn về phía Lâm Chính lại thêm mấy phần phức tạp.
“Thư Thái!”.
Ông cụ Thư gọi.
“Sao thế ông?”, Thư Thái chạy bước nhỏ tới.
“Cô bé này là cháu đánh hả?”, ông cụ Thư chỉ vào Lương Huyền Mi, bình thản hỏi.
Thư Thái sửng sốt, ấp úng một lúc không biết nên trả lời thế nào.
“Lập tức quỳ xuống!”, ông cụ Thư bỗng lớn tiếng quát.
“Cái gì?”.
Thư Thái ngây ra.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn ông cụ Thư với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tại sao sau khi xem giấy chứng nhận Nông Đường Công đưa cho, thái độ của ông cụ Thư lại quay phắt 180 độ như vậy?
Rốt cuộc đó là gì?
Ai nấy đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Thư Thái thì há hốc miệng, đứng sững như trời trồng.
“Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà, không nghe thấy à?”, ông cụ Thư nổi trận lôi đình, bước mấy bước tới tát cho Thư Thái một cái nảy đom đóm mắt.
Bốp!