Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng là anh không phải là một võ giả thực thụ. Hay nói cách khác, anh không luyện võ thuật như những võ giả khác mà luôn nghiên cứu về y thuật để nâng cao năng lực của bản thân.

“Vậy thì đúng rồi, phía trên hi vọng anh có thể sử dụng y thuật cổ thần kỳ của mình để gia tăng thực lực của toàn bộ đội quân vùng phía bắc. Nếu cậu thấy tiện thì tốt nhất là trong vòng ba năm hoàn thành chuyện đó. Ba năm sau, đội quận đó có một trận chiến ác liệt. Bên trên đã dốc toàn bộ tài nguyên để trợ lực cho khu vực đó rồi nhưng vẫn không đủ. Bao năm trôi qua, dù họ đã khổ luyện nhưng vẫn không thể nâng cao được bao nhiêu. Nếu như dựa vào y thuật của cậu thì lại khác. Vì vậy cấp trên đã đặc cách bổ nhiệm cậu tới làm nguyên soái khu vực phía Bắc, chỉ hi vọng cậu có thể giúp đội quân đó ba năm sau có thể có một trận chiến tốt nhất”, Nông Đường Công nghiêm túc nói.

Lâm Chính suy nghĩ.

“Tôi biết cậu chắc chắn không muốn tham gia vào. Cậu cũng có những việt cần phải làm. Nên cấp trên đã nói rồi, nếu cậu không đồng ý cũng không sao?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Chuyện này để sau hãy nói đi”, Lâm Chính đáp lại. Anh không đồng ý, cũng không từ chối.

Nông Đường Công khẽ gật đầu. Ông ta không nói gì nhiều.

Tới sân bay…


“Tôi không tiễn nữa, cậu bảo trọng nhé. Có thời gian tới đây uống rượu với tôi”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cũng bảo trọng nhé”, Lâm Chính đáp lại và bước xuống xe. Ông cụ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

“Nếu như đội quân phía Bắc có người này giúp đỡ thì có lẽ có thể chiến đấu với phe bên đó rồi”, ông cụ lầm bầm, tỏ ra đáng tiếc. Ông ta biết, với tính cách của Lâm Chính thì anh sẽ không đồng ý đâu.

Tại sân bay Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên sớm đã có mặt để đón Lâm Chính. Vừa nhìn thấy anh cũng với hai người Chiêm Nhất Đao thì họ chạy tới.

“Chủ tịch Lâm”, hai người họ cung kính chào.

“Ừ! Giang Thành gần đây vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn ạ”.

“Vậy thì tốt”.


“Có điều chủ tịch Lâm, gần đây nhà họ Lâm cài tai mắt vào Giang Thành, sau khi bị chúng ta xử lý thì không còn cử thêm người nữa. Chuyện này khá kỳ lạ”, Mã Hải nói.

“Nhà họ Lâm sao?”

Lâm Chính cười thản nhiên: “Có lẽ lúc này bọn họ đang bận đối phó với bên đại hội rồi, làm gì còn thời gian mà bận tâm tới chúng ta chứ?”

“Đại hội sao?”

“Kệ đi, lên xe tới Huyền Y Phái trước đã. Tôi phải kiểm tra cho Liễu Như Thi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Vâng”, bọn họ lập tức lên xe đi tới Huyền Y Phái.

Chiếc xe ra khỏi sân bay, lao đi vun vút…

Đột nhiên…Két….Từ Thiên vội vàng phanh gấp. Người trong xe giật mình.

“Chuyện gì thế?”, Mã Hải hỏi.

Từ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Mọi người cũng nhìn theo. Họ phát hiện có một người đang đứng ở đó.

“Ai vậy? Muốn chết hay sao? Không sợ bị tông chết à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận