Người đó dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc quát: “Xem ra tôi phải giết vài người thì cậu mới chịu đi theo tôi!”.
Nói xong, người đó vung tay, nơi cánh tay dâng lên những luồng khí tức màu đỏ như máu, quỷ dị đáng sợ.
Chiêm Nhất Đao thấy vậy lập tức kêu lên: “Đó là Ma Công?”.
“Có chút kiến thức! Nhưng ông vẫn phải chết!”.
Người đó quát xong bèn ra tay!
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Chờ đã!”, Lâm Chính đột nhiên quát.
Mọi người dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chiến đấu nữa, tôi đi cùng ông một chuyến vậy!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Cậu Lâm!”.
Chiêm Nhất Đao, Mã Hải và những người khác sốt sắng.
“Không cần lo, người này chắc không muốn hại tôi, nếu không ông ta cũng sẽ không chặn tôi ở đây. Tôi đi cùng người này một chuyến xem rốt cuộc ông ta có việc gì”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… cậu Lâm, nếu người này có ý đồ xấu…”.
“Tuy tôi không dám bảo đảm tôi có thể giết người này, nhưng nếu tôi muốn đi, ông ta cũng không ngăn được tôi, không sao”.
Lâm Chính kiên trì, mọi người chỉ đành thở dài từ bỏ.
“Rất biết điều! Cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp thì tốt quá, nếu không chỉ sẽ chịu khổ vô ích. Yên tâm, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.
Nói xong, người đó cất bước, người hóa thành tàn ảnh bay vọt lên trời, như tiên nhân.
“Đi theo tôi!”.
Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.
Lâm Chính lập tức dùng khí kình, cũng đi sát theo sau.
“Làm sao đây?”.
Từ Thiên hô lên.
“Phái người đi theo, không thể để thần y Lâm xảy ra chuyện!”.
“Được!”.
…
Lâm Chính thôi thúc tốc độ đến cực hạn, nhưng lại phát hiện vẫn không theo kịp tốc độ người kia.
May là người đeo mặt nạ đen cố tình thả chậm tốc độ, như vậy Lâm Chính mới không đến nỗi bị bỏ lại.
Nhưng đi một hồi, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Vì hướng phía trước lại là trung tâm thành phố Giang Thành!
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người đeo mặt nạ đen dừng trên nóc một tòa nhà lớn có vườn.
Lâm Chính nghi hoặc.
Người đeo mặt nạ màu đen đi đến sân phơi trên tòa nhà, mở cửa đi vào.
“Qua đây!”.