Nhưng người đàn ông hừ lạnh: “Kẻ thù của tôi rất nhiều, trải khắp thiên hạ, nếu phế bỏ tu vi, e rằng tôi sinh bao nhiêu con cháu cũng sẽ bị kẻ thù của tôi giết hết, cuối cùng sợ là ngay cả tôi cũng sẽ chết không toàn thây. Cách này không được, cậu nói cách thứ hai đi!”.
“Cách thứ hai thì rắc rối hơn nhiều, phải có người châm cứu bắt mạch cho ông mỗi ngày. Ông phải dùng thuốc thang, từ từ điều chỉnh. Tôi đề nghị ông lập tức dọn tới Học viện Huyền Y Phái chữa trị. Nếu nhanh thì khoảng ba tháng là có thể hồi phục khỏe mạnh”.
“Thật sao?”, người đàn ông đeo mặt nạ mừng rỡ. . Truyện Hệ Thống
“Đừng tưởng ba tháng này trôi qua dễ dàng, vì quá trình trị liệu phức tạp, hơn nữa còn châm vào kinh mạch, quá trình điều trị mỗi ngày của ông sẽ vô cùng đau khổ”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì có gì phải sợ? Núi đao biển lửa mưa bom bão đạn tôi cũng đã trải qua, chỉ mấy cây châm bạc có gì đáng sợ?”.
“Nếu đã như vậy, ông hãy theo tôi về học viện chữa trị, nhưng dược liệu chữa trị toàn là dược liệu quý hiếm, tôi phải tốn rất nhiều tiền và nhân lực để thu thập cho ông. Ông không đến nỗi không trả được khoản phí này chứ?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
Nghe vậy, người đàn ông đeo mặt nạ để lộ dáng vẻ quẫn bách.
“Phải tốn bao nhiêu tiền?”.
“Tiền không thể đong đếm, cần có vật tương đương để trao đổi. Dù sao tôi ra ngoài mua dược liệu quý hiếm cũng không phải lấy tiền để đổi, mà là dùng bảo bối hiếm có để đổi từ tay người khác”.
“Thế sao?”.
Người đàn ông đeo mặt nạ do dự, nói: “Tôi có không ít bảo bối, lần này đến Giang Thành quá vội vã không mang theo bên mình. Thế này, thần y Lâm, nếu cậu tin tôi, cậu hãy chữa trị cho tôi trước, đợi tôi khỏi bệnh sẽ quay về lấy bảo bối trả cho cậu ngay. Cậu yên tâm, bảo bối của tôi chắc chắn là vật quý giá hiếm có trên thiên hạ, bảo đảm không làm cậu thất vọng!”.
“Ha ha, ông khách sáo rồi, bảo bối gì đó thì không cần. Gần đây tôi không được yên ổn, có vài người thường xuyên quấy rầy tôi. Thế này, nếu có người đến tìm tôi gây rắc rối hoặc quấy nhiễu người bên cạnh tôi, ông giúp tôi ra tay dạy dỗ bọn họ, được chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy lập tức hiểu ra tính toán của Lâm Chính.
“Hóa ra thần y Lâm muốn thuê tôi làm kẻ đánh thuê?”.
“Không cần phải nói khó nghe như thế, mọi chuyện xem ý ông, tôi không cưỡng cầu”.
“Không có gì mà cưỡng cầu với không cưỡng cầu, thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tôi nói trước cho cậu biết, kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu vì vậy mà cậu gặp rắc rối, cậu cũng đừng trách tôi”, người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Vậy sao? Vậy có phải ông có thể nói tôi biết, ông rốt cuộc là ai rồi không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông đeo mặt nạ do dự một lúc, gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
Đập vào mắt Lâm Chính lại là một gương mặt vô cùng tái nhợt.
Nhìn thấy gương mặt đó, Lâm Chính cau mày.
“Ma Quân?”.
Lâm Chính không ngờ người đeo mặt nạ đó lại là Ma Quân danh tiếng lẫy lừng, Trương Thất Dạ!
Trương Thất Dạ là người của Ám Ma Đạo, được gọi là Ma Quân, thực lực siêu phàm đáng sợ.
Vào ba mươi năm trước, Ám Ma Đạo đã bị liên minh do danh môn chính phái và gia tộc ẩn thế tạo thành tiêu diệt, đã không còn tồn tại nữa, còn Ma Quân của ma đạo Trương Thất Dạ cũng bị người người truy sát.