Trương Thất Dạ là thiên tài tuyệt thế nghìn năm có một của Ám Ma Đạo. Từ lúc trẻ ông ta đã nắm vững tất cả công pháp ma đạo, ba mươi tuổi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, bốn mươi tuổi đã có phong thái thống lĩnh ma đạo, được giáo chủ ma giáo lúc đó lập làm Ma Quân, trở thành người kế thừa giáo chủ ma giáo tiếp theo.
Nhưng ma đạo đột nhiên xảy ra biến cố, bị những người gọi là danh môn chính phái tiêu diệt, do đó xóa tên khỏi giới võ thuật Long Quốc.
Trong lúc ma đạo nguy cấp, Trương Thất Dạ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không ở trong giáo, nên may mắn thoát được. Nhưng loại thù xương máu này sao ông ta có thể không trả?
Đến nay, Trương Thất Dạ luôn truy sát những người tham gia tiêu diệt Ám Ma Đạo năm xưa. Mười năm qua, ông ta đã diệt hơn mười gia tộc lớn nhỏ, giết đến mức lòng người hoảng sợ, ai ai cũng run rẩy. Đương nhiên cũng giết đến mức kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ, người muốn tiêu diệt ông ta không biết nhiều bao nhiêu.
Mấy năm qua, ngày nào Trương Thất Dạ cũng sống trong sự đào tẩu và giết chóc.
Trong những cuộc chém giết và chiến đấu không ngừng, Ma Công của Trương Thất Dạ cũng không ngừng tiến bộ, liên tục đột phá.
Ma Công chính là như vậy, nó cũng thuộc về bàng môn tả đạo, cách nhanh nhất để tu luyện Ma Công là chiến đấu. Ma Công mà Trương Thất Dạ tu luyện, theo tốc độ của người bình thường, ít nhất phải mất bảy mươi năm mới có thể đạt đến đại thành, nhưng ông ta lại chỉ dùng ba năm đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn…
Tốc độ này đáng sợ đến mức nào?
Nhưng di chứng mà nó mang lại cũng vô cùng phiền phức.
Không thể làm chuyện đó?
Sao ông ta có thể chấp nhận được?
Mặc dù năm nay ông ta cũng đã hơn năm mươi, nhưng với cảnh giới tu vi của ông ta, năm mươi tuổi đang là thời kỳ trai tráng. Ông ta muốn có con, cho nên mới vất cả tìm người chữa trị và tìm đễn chỗ Lâm Chính.
“Thần y Lâm quả nhiên có tầm nhìn, liếc mắt đã nhận ra tôi”, Trương Thất Dạ nói.
“Sao có thể không nhận ra? Kẻ thù của ông trải khắp thiên hạ, ông bị truy nã, trên mạng còn có hình của ông, ngày nào cũng có vô số người hỏi tung tích ông, sao tôi không biết được?”, Lâm Chính nói.
Trương Thất Dạ lạnh lùng hừ: “Đám chuột nhắt, còn dám tìm tôi? Xem ra tôi vẫn chưa giết đủ!”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thần y Lâm, bây giờ cậu đã biết thân phận tôi, còn dám để tôi làm lính đánh thuê cho cậu? Cậu không sợ dẫn tới rắc rối sao?”.
“Ông đeo mặt nạ thì không ai nhận ra ông, giấu kín một chút sẽ bình yên vô sự”, Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ có chút nghi hoặc: “Xem ra cậu định mạo hiểm dùng tôi… Thần y Lâm, cậu đã động chạm đến ai mà ngay cả tôi cậu cũng dám dùng?”.
“Ông hỏi cái này làm gì? Thế nào? Ông sợ rồi à?”.
“Nực cười, trên đời này chưa có thứ gì khiến Trương Thất Dạ tôi sợ!”.
“Vậy thì đừng hỏi nhiều, đi theo tôi về đi”.
“Đi!”.
Lâm Chính đưa Trương Thất Dạ về Học viện Huyền Y Phái, nói Tần Bách Tùng sắp xếp cho ông ta một căn phòng đơn giản.
“Từ nay về sau ông sẽ ở đây, mỗi ngày tôi sẽ đến đây trị bệnh cho ông!”.
“Được”, Trương Thất Dạ gật đầu.
“Bách Tùng à, sau này tôi không ở học viện, nếu có người đến gây sự, ông hãy đến tìm ông ta, hiểu chứ?”, Lâm Chính chỉ vào Trương Thất Dạ, nói.
Tần Bách Tùng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “Được thưa thầy”.