“Còn tạm được, còn tạm được…”, Lâm Chính cười ha ha, sau đó trả lời qua loa.
Hoa An thấy vậy thì mỉm cười, cũng không hỏi tiếp nữa, nói: “Thần y Lâm dọc đường vất vả, nào nào, cậu ngồi xuống trước, lát nữa sẽ có vài tiết mục, hi vọng thần y Lâm có thể tham gia”.
“Tiết mục gì?”.
“Ha ha, lát nữa thần y Lâm sẽ biết thôi”.
Hoa An tỏ vẻ thần bí, sau đó đi chào khách khác.
Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.
“Thần y Lâm, có chút vấn đề”.
Lúc này, Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.
“Vấn đề gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Cậu không phát hiện ra sao? Có phải bảo vệ của Thương Minh ở sảnh tiệc này hơi nhiều không? Khắp nơi toàn là người của bọn họ. Nơi này là phân đường của Thương Minh, theo lý mà nói không cần phải phái nhiều người canh giữ như vậy chứ?”, Trương Thất Dạ hạ giọng nói: “Nhiều người như vậy đủ để phong tỏa toàn bộ hiện trường”.
“Phong tỏa?”, Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
Lâm Chính tất nhiên hiểu ý của Trương Thất Dạ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình tĩnh lại.
“Không thể nào, có lẽ không phải vậy, bọn họ phong tỏa nơi này làm gì? Nơi này vốn là nơi của Thương Minh bọn họ, bọn họ tuyệt đối không thể nào ra tay với khách khứa như chúng ta, khả năng duy nhất là… bọn họ đang đề phòng gì đó”, Lâm Chính nói.
“Đề phòng?”.
Trương Thất Dạ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là có khả năng đó! Nhưng… bọn họ đề phòng ai? Ai có thể đe dọa đến Thương Minh?”.
“Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, rốt cuộc những thế lực ẩn thế rộng lớn thế nào không ai biết rõ. Tóm lại chúng ta phải chú ý một chút”.
Lâm Chính nói xong, đi đến một bàn ngồi xuống, gọi vài món ăn, chậm rãi thưởng thức.
Trương Thất Dạ thì cực kỳ cảnh giác.
Cuộc sống chạy trốn nhiều năm khiến ông ta dù cho lúc ngủ cũng phải cảnh giác.
“Anh là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy sao?”.
Lúc này, một giọng nữ lả lướt tràn ngập quyến rũ vang lên.
Lâm Chính nghiêng mắt, nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp vóc dáng thướt tha, mắt hồ ly môi đỏ, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính.
Đôi mắt hút hồn đó dường như có thể câu mất hồn phách người khác.
Nơi đây có không ít ánh mắt tập trung lên người cô ta, nhưng rõ ràng người phụ nữ hình như chỉ có hứng thú với một mình Lâm Chính.
“Chúng ta quen biết sao?”, Lâm Chính thong thả uống ngụm rượu vang, hỏi.
“Lúc trước không quen biết không sao cả, bây giờ không phải quen biết rồi hay sao?”, cô gái cười quyến rũ, đưa đôi tay trắng nõn không xương ra: “Thần y Lâm, hân hạnh làm quen, tôi là Thái Man Nghiên, fan hâm mộ của anh!”.
“Fan hâm mộ?”.
Lâm Chính quan sát người phụ nữ đó một lượt, phát hiện cô ta không những cách ăn mặc quyến rũ xinh đẹp mà quần áo trên người cũng không phải hạng tầm thường, mỗi một món trang sức đều có giá trị rất cao.