Xem ra người này có lai lịch không đơn giản.
“Xin chào cô Thái”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Chào anh, thần y Lâm. Ầy, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”, Thái Man Nghiêng nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Câu gì?”.
“À… Anh có bạn gái chưa?”, Thái Man Nghiên cười hì hì hỏi.
Lời này khiến Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Cô Thái, cô hỏi chuyện này làm gì?”.
“Hì hì, nếu anh chưa có thì tôi làm bạn gái anh được không?”.
“Cô Thái, cô đùa không vui đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không đùa với anh… À, tôi nhớ rồi, hình như anh đã có người mình thích, có phải là cô gái tên Tô Nhu đó không?”, Thái Man Nghiêng dùng tay chống cằm, mỉm cười nói: “Người phụ nữ đó, tôi đã thấy ảnh cô ta trên mạng, dáng dấp chẳng ra làm sao, huống hồ hình như cô ta đã có chồng. Thần y Lâm, anh cần gì phải dành tình cảm cho vợ người ta chứ? Không phải có người còn tốt hơn đây sao?”.
Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói nhiều với Thái Man Nghiêng.
Người phụ nữ này chắc là đến để trêu chọc anh.
Nhưng không đợi người phụ nữ đó nói tiếp, một giọng nói khác đã vang lên từ bên cạnh.
“Man Nghiêng, cô là người xuất chúng, thân phận địa vị cao quý đến mức nào, cần gì đi thích cái thể loại không bằng chó mèo này, hạ nhục bản thân mình?”.
Mọi người nghe vậy thì nhìn sang.
Một nhóm người ăn mặc hoa quý đi tới, người nói chuyện là một cậu ấm dẫn đầu bọn họ.
Người đó để đầu đinh, dáng người thẳng tắp, cách ăn mặc vô cùng xa hoa. Âu phục viền tơ vàng, mười ngón đeo nhẫn, trên nhẫn không phải đá quý thì là kim cương, lấp lánh tỏa sáng. Hắn đeo nhiều nhẫn như vậy, song lại không có khí chất nhà giàu mới nổi, ngược lại có cảm giác cao quý khiến người ta không thể dùng lời để giải thích.
“Khốn nạn! Cậu nói cái gì?”.
Trương Thất Dạ phẫn nộ quát, đứng bật dậy trừng người kia.
Ông ta vừa đứng dậy, người ở đằng sau cậu ấm kia lập tức tiến lên, nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ. Ai nấy đều có vẻ mặt bất thiện, sẵn sàng ra tay.
Đường đường là Ma Quân, lý nào lại sợ những người đó? Ông ta định vận khí thế áp đảo ngược lại.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên đưa tay ấn Trương Thất Dạ ngồi trở về.
“Thất Dạ, đừng nổi giận, nổi giận với đám người nhàm chán đó chỉ làm lãng phí thời gian, hơn nữa còn làm mất nhã hứng”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Trương Thất Dạ do dự chốc lát, liếc nhìn Lâm Chính. Thấy Lâm Chính nháy mắt ra hiệu, ông ta lập tức hiểu ra.
Lâm Chính không hi vọng ông ta sử dụng khí kình làm lộ thân phận.
Dù sao cái Trương Thất Dạ tu luyện cũng là công pháp ma đạo, khí kình âm sát, rất dễ bị người ta nhận ra.
Nếu để người khác biết ông ta là người của ma đạo, chắc chắn sẽ bại lộ hành tung, lúc đó lại phiền phức.
Mặc dù Trương Thất Dạ không vui nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Đám người bên kia lại nổi giận.
“Người nhàm chán? Tên họ Lâm kia, anh đang xem thường tôi sao?”, người đàn ông nheo mắt lại, trên mặt vẫn treo nụ cười, hỏi.