“Anh là ai? Vì sao tôi phải xem thường anh?”, Lâm Chính nhấp hớp rượu, thong thả đáp.
Hắn không giận mà lại cười: “Ha ha, tên họ Lâm kia, đừng tưởng anh nổi tiếng ở bên ngoài, ai ai cũng biết thì nghĩ mình tài giỏi. Tôi nói với anh vậy, hôm nay, người có thể tham gia tiệc đều là nhân vật có sức mạnh thông thiên, giàu nứt đố đổ vách. Trong mắt chúng tôi, chút thành tựu ở bên ngoài của anh chẳng là gì cả. Còn anh, nếu tôi muốn giết anh, anh có tin mình chết thế nào cũng không biết không?”.
Lời nói bá đạo đến thế nào!
Nhưng… người xung quanh không ai phản bác.
“Kiều Tín, gan anh không nhỏ nhỉ! Ngay cả người của tôi cũng dám uy hiếp? Anh không xem tôi ra gì sao?”, Thái Man Nghiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
“Man Nghiên, cô nói quá rồi, sao tôi lại không xem cô ra gì được? Không phải tôi đang lo cho cô sao? Người này trừ vẻ ngoài đẹp trai ra thì chẳng có gì cả, cô đừng bị hắn lừa”, người đàn ông tên Kiều Tín nhún vai nói.
“Chẳng có gì cả? Anh đang nói anh à? Anh ngoài việc dựa vào thế lực gia tộc tác oai tác quái thì còn bản lĩnh gì nữa? Không có nhà họ Kiều chống lưng cho anh, anh còn không bằng một ngón tay của thần y Lâm”, Thái Man Nghiên khinh thường nói.
Nào ngờ Kiều Tín nghe vậy lại cười lớn.
“Man Nghiên, cô nói được như vậy chứng tỏ cô không hiểu tôi rồi. Tên họ Lâm kia là cái thá gì? Tôi mà không bằng hắn?”.
Thái Man Nghiên nghe vậy, nhíu chặt mày: “Kiều Tín, anh đang khoác lác gì ở đây vậy? Anh làm sao mà so được với thần y Lâm? Dù anh biết y thuật, chắc chắn trình độ của anh cũng không bằng thần y Lâm. Anh ấy là thần y vang danh quốc tế, anh thì là gì?”. . Harry Potter fanfic
“Tôi? Tôi là tổ tông của thần y vang danh quốc tế!”.
Kiều Tín cười khẩy, chỉ vào Lâm Chính: “Mấy thứ y thuật mèo ba chân của hắn chẳng đáng nhắc tới. Chỉ là Kiều Tín tôi chưa ra tay mà thôi. Tôi mà ra tay, danh hiệu thần y sao đến lượt thể loại như hắn?”.
Nghe vậy, người xung quanh đều kinh ngạc.
Vô số người tập trung ánh nhìn lên người Kiều Tín.
Thái Man Nghiêng cũng sửng sốt.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất là Lâm Chính.
Bởi vì anh tin rằng, tên Kiều Tín này… hoàn toàn không biết y thuật!
Bác sĩ nổi tiếng đều có “mùi”.
Dĩ nhiên không phải mùi gì khác mà là mùi thuốc.
Từ trước đến nay, có thần y, tông y, đại y ở các nơi trong lịch sử nào mà cả ngày không tiếp xúc với dược liệu, châm bạc, lò lửa đâu?
Lâm Chính cũng như thế.
Thế nên trên người anh thường có mùi thuốc thoang thoảng.
Ngược lại Kiều Tín này lại không có mùi gì cả.
Không chỉ thế, mười ngón tay của hắn cũng không có dấu vết do xoay vặn châm bạc lâu ngày để lại, có thể chắc chắn hắn chưa từng sử dụng châm bạc.
Một người không tiếp xúc với thuốc và châm bạc nhưng lại tự xưng là y thuật vô địch thiên hạ, có thể làm tổ tiên của mình…
Lâm Chính không tin.
Nhưng đối phương lại thề thốt như thế lại khiến anh hơi nghi ngờ nhân sinh.