“Tôi hy vọng sau này nếu cần, tôi có thể mua được những tin tức mà tôi cảm thấy có hứng thú từ chỗ Thương Minh”, Lâm Chính cười nói.
“Không được!”, Hoa An lập tức từ chối, thái độ kiên quyết: “Tuyệt đối không được! Không phải ai cũng có thể tham gia vào việc nội bộ Thương Minh! Thần y Lâm, mặc dù tình hình phát triển trước mắt của cậu không tệ, nhưng còn lâu cậu mới có tư cách tham gia vào nội bộ Thương Minh! Vì vậy tuyệt đối không được!”
“Vậy Hoa minh chủ đi mời cao nhân khác đi, nhưng tôi phải nhắc nhở ông, nếu hôm nay Dịch Tiên Thiên chết tại bữa tiệc do ông tổ chức, Thương Minh hay thậm chí là những người trong bữa tiệc, ai sẽ tin tưởng ông nữa? Ông… vẫn có thể làm minh chủ của Thương Minh được sao?”, Lâm Chính nói với giọng điệu khàn khàn.
Hoa An im lặng.
Lâm Chính cũng không nhiều lời, thấy đối phương trầm mặc, anh xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Hoa An hô lên.
Lâm Chính quay đầu sang một bên.
Nhưng lại thấy Hoa An nắm chặt tay, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, đứng đó hồi lâu, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới hét lên: “Được! Thần y Lâm, tôi đồng ý với cậu! Tôi sẽ cung cấp cho cậu tin tức trực tiếp của nội bộ Thương Minh!”
Tin tức trực tiếp được bán trong nội bộ Thương Minh là bảo vật vô giá.
Thông thường Thương Minh cũng chẳng thèm bán. Chỉ những tin tức quan trọng, có thể gọi là thông tin bom tấn mới lưu hành trong nội bộ Thương Minh.
Nếu muốn mua thông tin quan trọng này mà không có ai giới thiệu thì dù có sức mạnh cường đại cũng không mua được.
Theo lý mà nói, Dương Hoa của Lâm Chính cũng không có tư cách mua.
Nhưng lần này Hoa An cầu xin Lâm Chính, cho dù Lâm Chính không có tư cách nhưng ông ta vẫn phải đồng ý.
Bởi vì sự việc xảy ra lần này ảnh hưởng đến việc liệu ông ta có thể đảm nhận vị trí minh chủ hay không.
Nếu thành công thì chút việc nhỏ này chẳng đáng là gì cả!
Nếu ông ta không thể làm minh chủ… thì ông ta sẽ mất nhiều hơn những thứ này!
Cho dù yêu cầu của Lâm Chính rất vô lý, ông ta cũng phải đáp ứng.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An trở lại bữa tiệc.
Đương nhiên, Lâm Chính không thật sự bảo Hoa An khiêng kiệu về.
Đám khách mời tại hiện trường khịt mũi xem thường khi nhìn thấy Lâm Chính quay lại.
“Hừ, lúc tên này rời đi chẳng phải có thái độ cứng rắn lắm ư? Sao bây giờ lại quay về làm gì?”
“Thật nực cười! Như một thằng hề!”
“Vừa nãy còn tuyên bố nước sông không phạm nước giếng với Hoa minh chủ, có chết cũng không qua lại nữa, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây, hèn hạ”.
“Còn không phải sao? Hầu hết đám người thế tục đều như vậy, cậu cho rằng bọn họ giống chúng ta à?”
“Hèn hạ!”
Đám Khách mời xì xào bàn tán và nhìn Lâm Chính với vẻ mỉa mai, châm chọc.
Lâm Chính không thèm để ý.
Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.
Chỉ cần đạt được lợi ích, bị người khác mắng vài câu thì cứ mắng. Thật ra anh cũng biết, cho dù anh không đến thì từ đáy lòng những người này cũng khinh thường anh.