“Thuốc gì cơ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Bớt bớt lại, thuốc Hoàn Thần Đơn. Anh dám ăn một mình à?”, Kiều Tín chửi rủa.
“Cậu ăn nói cho hẳn hoi đấy”, Trương Thất Dạ cảm thấy khó chịu.
“Ông là cái thá gì mà dám ăn nói như vậy với tôi? Ông có tin là tôi rút lưỡi ông không?”, Kiều Tín nhổ nước bọt, lớn tiếng chửi.
Thế nhưng rõ ràng là hắn không biết người đeo mặt nạ phía trước này là ai. Đó là một ma quân đấy. Người khác sẽ vì thân phận của Kiều Tín mà nhường hắn còn Trương Thất Dạ thì không.
Ông ta là người có ơn báo ơn có oán báo oan.
Bụp…Trương Thất Dạ siết cổ Kiều Tín và nhấc lên.
Ư…Kiều Tín không kịp phòng bị, hai chân chới với giữa không trung. Hắn điên cuồng giãy giụa.
Người nhà họ Kiều thất kinh: “Các người làm gì vậy? Thả cậu chủ ra”.
“Khốn nạn, ông chán sống rồi phải không?”
Vài người lao tới. Thế nhưng Trương Thất Dạ không sợ, ông ta cứ thế đạp cho mỗi người một phát.
Rầm rầm…Người nhà họ Kiều bay bật ra, đạp mạnh xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Á?”, khách khứa trong khách sạn cùng với nhân viên hét toáng lên. Người của Thương Minh cũng lập tức có mặt.
“Thần y Lâm, cậu đang làm gì vậy?”, Hoa An chưa rời khỏi khách sạn cũng mất tự nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Hoa minh chủ, ông nên biết vừa rồi để cứu Dịch Tiên Thiên tôi đã bóp nát viên Hoàn Thần Đan của Kiều Tín để phân tích thành phần, đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy, đúng là cậu đã làm thế”, Hoa An gật đầu.
“Vậy mà giờ người này còn đòi tôi viên thuốc đó thì có phải là đang làm khó tôi không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cộng thêm việc bọn họ hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, cho người chặn xe của tôi, định giết tôi…chuyện này tôi còn chưa tính sổ với anh ta đấy”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn tái mặt. Kiều Tín bị siết tới mức mặt đỏ lựng, hơi thở trở nên khó khăn.
“Thần y Lâm, tôi biết Kiều Tín không hiểu chuyện, mạo phạm tới cậu nhưng giờ cậu ta sắp không ổn rồi, cậu mau bảo người của mình bỏ cậu ta xuống. Có gì chúng ta từ từ nói. Thế nào?”, Hoa An vội vàng lên tiếng.
“Hoa minh chủ, ông không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh ta đâu, cũng sẽ không gây rắc rối cho ông. Tôi chỉ cần ông nói với nhà họ Kiều một câu thế này”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Câu gì?”
“Muốn Kiều Tín sống thì bảo nhà họ Kiều tới Giang Thành tìm tôi. Tôi sẽ đưa anh ta về Giang Thành”.
Lâm Chính phất tay, ra khỏi khách sạn. Trương Thất Dạ xách Kiều Tín như xách một con gà. Người của Thương Minh bàng hoàng.
“Minh chủ, thần y Lâm…định làm gì vậy?”
Hoa An hít một hơi thật sâu: “Còn không nhận ra sao? Thần y Lâm đã thích Hoàn Thần Đan mất rồi”.