“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này, Lâm Chính đang xem một vài báo cáo ở tầng hai mươi, nghe thấy âm thanh hỗn loạn dưới tầng, anh nhíu mày.
“Chủ tịch Lâm, tôi đi xem thử”.
Mã Hải cung kính nói, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng không lâu…
“Ôi!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó cả người Mã Hải đụng nát cánh cửa, bay vào trong văn phòng, nặng nề ngã xuống đất.
“A!”
Những người trong văn phòng hét lên vì sợ hãi, tất cả đều trốn sau lưng Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn Mã Hải, cau mày nhìn ra ngoài cửa.
Một người nhà họ Kiều bước vào phòng, nhìn những người bên trong một cách kiêu ngạo.
“Ồ? Mày chính là thần y Lâm phải không? Tao đã nhìn thấy mày trên ti vi! Tao còn tưởng rằng mày đang ở trong văn phòng trên tầng cao nhất cơ, không ngờ mày lại chạy đến đây rồi!”, người nhà họ Kiều cười ha ha nói.
“Anh là ai?”, Lâm Chính đỡ Mã Hải dậy, chậm rãi hỏi.
“Hỏi ngu thế! Mày giam giữ cậu chủ nhà tao mà còn hỏi tao là ai à? Ngu ngốc quá rồi nhỉ?”, người nhà họ Kiều nheo mắt: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tao đâu? Mau giao người ra trước đã!”
“Bây giờ hắn đang uống trà trong văn phòng làm việc của tôi!”
“Vậy sao?”
Người đó lập tức quay đầu nháy mắt với hai người họ Kiều phía sau.
Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới thang máy, đi lên tầng cao nhất.
Một lúc sau, người nhà họ Kiều nhận được một cuộc gọi.
“Thế nào rồi?”
“Cậu chủ quả nhiên đang ở tầng cao nhất!”
“Được, đưa cậu ấy xuống đi”.
Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: “Thần y Lâm, mày rất biết phối hợp nhỉ. Tao còn tưởng rằng mày sẽ dùng cậu chủ để uy hiếp tao, không ngờ mày lại nghe lời như vậy, khá lắm, khá lắm”.
“Nếu mày đã thức thời như vậy thì bây giờ tao sẽ chơi đùa vui vẻ với mày! Gia chủ nhà tao đã dặn dò, thần y Lâm mời cậu chủ đến Giang Thành du lịch, bọn tao cũng không phải là không hiểu chuyện, phải đáp lễ thật tốt!”
Nói xong người nhà họ Kiều tiến lên mấy bước, định ra tay.
Nhưng giây tiếp theo.
Vút!
Lâm Chính chuyển động.
Tốc độ cơ thể anh nhanh như tia chớp.
Người nhà họ Kiều thở dốc, bản thân hắn cũng là cao thủ, nhưng Lâm Chính bộc phát tốc độ nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Không hay rồi!
Hắn vội vàng rút lui, nhưng không kịp né tránh.