“Kiều Hổ và Kiều Báo ư?”
“Hai nhân vật cấp Địa đi giải quyết thần y Lâm chắc dư sức rồi! Nói với bọn họ, đừng giết hắn, đưa hắn về đây cho tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với kẻ không biết trời cao đất dày này!”, người đàn ông trung niên khịt mũi.
“Vâng!”, người kia lập tức ôm quyền, xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thanh niên trẻ dưới thác nước.
Lúc này, thanh niên đó đau đớn kêu lên: “Lão gia… tôi… tôi không chịu nổi nữa, xin hãy tha cho tôi…”
Hóa ra người này là Kiều Mậu, đàn em của Kiều Tín – người đã trở về từ bữa tiệc của Thương Minh!
Kiều Tín bị bắt, nhà họ Kiều mất mặt, đương nhiên phải có người chịu phạt, do đó Kiều Mậu mới bị đưa đến đây.
Gã đã bị khóa lại ở đây gần một ngày, dường như cơ thể sắp bị xé nát, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì da thịt của gã cũng sẽ bị xé thành từng mảnh.
Nhưng người đàn ông trung niên căn bản không có ý định buông tha cho gã, ông ta lạnh lùng nói: “Súc sinh, mới có bao lâu chứ? Lần này cậu đã hủy hoại danh tiếng nhà họ Kiều của tôi, còn muốn van xin sao? Từ từ đợi ở đây đi! Yên tâm, người bình thường nhiều nhất có thể kiên trì được ba ngày, ba ngày sau sẽ có người tới dọn thi thể của cậu!”
Nói xong, người đàn ông trung niên xoay người rời đi.
“Không! Lão gia! Hãy cho tôi một cơ hội! Lão gia! Lão gia…”
Người thanh niên hét lên thảm thiết, nhưng vô ích…
…
Cuộc hỗn loạn của Tập đoàn Dương Hoa đã bị Mã Hải qua mắt bằng một bài tập huấn luyện bảo vệ.
Lâm Chính ngay lập tức chữa trị cho các nhân viên bảo vệ bị thương, đồng thời hỏi thăm động viên bồi thường cho họ.
Không ai ngờ sẽ xảy ra một tai nạn hỗn độn như vậy.
Lâm Chính không ngờ nhà họ Kiều lại cử người tới nhanh thế, hơn nữa không nói lời nào đã thẳng thừng báo thù.
Mã Hải và Từ Thiên đã tăng cường khống chế và phòng thủ các điểm khác nhau ở Giang Thành.
Sân bay, quốc lộ và cả những ngã tư trên cao tốc đều có người đứng canh chừng.
Chỉ cần người ngoài vào Giang Thành, sẽ tiến hành điều tra ngay lập tức.
Mọi thứ đúng như Lâm Chính suy đoán, đợt trả thù thứ hai của nhà họ Kiều đã đến.
Hai người đàn ông một cao một thấp mặc áo dài lái xe vào Giang Thành.
Họ đang đi trên đường quốc lộ, nhìn thấy biển số xe lạ từ nơi khác đến, Từ Thiên lập tức ngoắc tay, chạy chậm về phía trước.
Hai người không lái xe rời đi mà dừng xe lại, hạ kính cửa sổ.
Cả hai đều đeo kính râm, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Có chuyện gì thế?” Kiều Báo – người đàn ông thấp bé ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh hỏi.
“Hai vị rất lạ mặt, nhìn biển số thì biết không phải người Giang Thành đúng không? Lần này tới Giang Thành làm gì vậy?”, người đàn ông cười hỏi.
“Cậu là tuần tra sao?”, Kiều Báo hỏi.
“Ồ không, tôi là hướng dẫn viên du lịch ở đây, nếu ông lần đầu tiên đến Giang Thành thì tôi có thể dẫn ông đi khắp Giang Thành”, người đàn ông cười nói.