Không đợi Kiều Hổ nói xong, Viêm Hận đã nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Tôi không đủ năng lực, trở thành tù nhân của thần y Lâm, bị giam cầm ở đây …”
“Hả?”
Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ đều vô cùng kinh hoảng.
Đội trưởng đội phán quyết Thiên Khải… lại bị người khác bắt làm tù nhân…
“Hai người đằng kia là thành viên đội phán quyết Thiên Khải của tôi”, Viêm Hận chỉ vào hai người chơi bi-a trước đó, nói.
Kiều Tín run bần bật, không thể tin được.
Nhưng giây tiếp theo, Viêm Hận càng đả kích mạnh vào đầu óc và linh hồn của mọi người.
Hắn lại giơ tay lên, chỉ vào người phụ nữ đang đọc sách trong góc, khàn giọng nói: “Còn người phụ nữ kia, có lẽ các người nên nhận ra mới đúng!”
“Bà… bà ta là ai?”, Kiều Báo run giọng hỏi.
“Minh chủ Thương Minh – Bạch Họa Thủy!” Viêm Hận khàn giọng nói.
Bịch!
Kiều Tín ngồi phịch xuống sàn.
Kiều Hổ và Kiều Báo hệt như những bức tượng, sững sờ tại chỗ…
Bạch Họa Thủy là ai không cần phải nói nhiều.
Cho dù đám người Kiều Tín chưa được gặp Bạch Họa Thủy, thế nào cũng đã từng nghe danh hiệu của bà ta.
Huống hồ, nhà họ Kiều và Thương Minh còn có hợp tác.
Dù hợp tác không quá mạnh, bọn họ cũng không có tư cách gặp minh chủ, nhưng gần đây chuyện Bạch Họa Thủy mất tích có thể gọi là lan truyền rộng khắp, sao bọn họ có thể không biết được?
Ai ngờ đường đường là minh chủ Bạch Họa Thủy… lại xuất hiện ở đây, trở thành tù nhân của thần y Lâm…
“Khi xưa Bạch minh chủ đến đại hội bàn chuyện, lúc trở về thì bị thần y Lâm biết được hành trình, nửa đường bị thần y Lâm bắt!”, Viêm Hận hờ hững nói.
“Không thể nào!”, Kiều Báo vẫn không chấp nhận được sự thật, liên tục gào lên: “Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, ai dễ dàng động vào bà ấy được chứ? Thần y Lâm có thể dùng thủ đoạn gì để bắt minh chủ? Giả! Chắc chắn là giả!”.
“Ông không tin thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi phải nói cho ông biết, thần y Lâm không dùng thủ đoạn gì để bắt cóc, cậu ta đã giết chết tất cả cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ, bắt bà ấy đến đây. Thực lực của thần y Lâm không phải các ông có thể tưởng tượng! Nên biết rằng, khi trước năm người tuyệt phạt đến Giang Thành chỉ có một người còn sống! Ngay cả người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ của thần y Lâm, cao thủ bên cạnh Bạch minh chủ có là gì?”.
Viêm Hận lắc đầu, cũng chẳng muốn dài dòng với những người này, đi đến ghế bên cạnh phòng nghỉ ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc kính lão ra nghiên cứu một số đồ cổ trên bàn.
Còn ba người nhà họ Kiều giờ này đã há hốc miệng, một lúc lâu không hoàn hồn được.
“Người tuyệt phạt cũng không phải đối thủ?”, Kiều Báo lẩm bẩm.
“Người phán quyết, người tuyệt phạt… lại còn minh chủ Thương Minh… đều bị cậu bắt đến đây? Không thể nào… Không… Không thể nào…”, Kiều Hổ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Xem ra các người không quen biết người này nhỉ? Hôm nay có thể giao lưu đàng hoàng rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không hay!”.
Kiều Báo run rẩy, giống như hiểu ra gì đó, lập tức vồ tay về phía Lâm Chính.
Kiều Hổ cũng phản ứng lại.