Biết được nhiều bí mật như vậy, chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!
Không bằng ra tay trước!
Trong lúc cấp bách, bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Kiều Báo định giải quyết Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Ngay khi hai người họ có động tác, những lưỡi dao sắc bén đột nhiên chui ra từ không trung xung quanh Lâm Chính, hóa thành lưỡi dao xoáy nhắm tới cánh tay của hai người.
“Hả?”.
Hai người họ kinh ngạc biến sắc, vội vàng thu tay lùi về sau.
Những lưỡi đao sắc bén đó không tiếp tục đuổi theo mà cũng thu về, chui vào không trung.
Cứ như làm ảo thuật, quỷ dị khó nhận ra.
“Đó là thứ gì?”, Kiều Hổ run sợ kêu lên.
“Tôi nhớ ra rồi, có thông tin Đông Hoàng Giáo cũng đã quy thuộc thần y Lâm. Nếu là vậy thì đây có lẽ là ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo. Ảnh ngự bình thường không thấy hình, giống như cái bóng đi theo thần y Lâm, nhưng khi thần y Lâm gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, giải quyết nguy hiểm cho cậu ta!”, Kiều Báo nói.
“Chẳng trách thần y Lâm đối diện với chúng ta lại bình tĩnh như vậy! Nhưng không đúng… Tôi đã từng nghe nói về ảnh ngự, bọn họ không mạnh đến vậy. Theo đánh giá bên phía chúng ta, bọn họ thậm chí còn không đạt tới cấp Nhân, còn chiêu vừa rồi… ít nhất cũng đạt trình độ cấp Địa. Chuyện này là sao?”, Kiều Hổ hỏi.
“Chắc là tên họ Lâm kia đã dùng dược vật cải tạo cho bọn họ, giúp bọn họ nâng cao thực lực”, Kiều Báo nói.
Kiều Hổ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Công phu bàng môn tả đạo! Kiều Báo, không cần nói nhiều nữa, người này để chúng ta biết nhiều bí mật như vậy chắc chắn sẽ diệt khẩu! Chúng ta ra tay trước, giải quyết cậu ta rồi nói sau”.
“Được!”.
Hai người cùng hét lên, sau đó lại ra tay.
Ầm!
Trong chớp mắt, một luồng khí ý ma sát mạnh mẽ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp hai người họ.
Hai người còn chưa kịp đến gần Lâm Chính đã bị luồng khí ý đó đè ngã sấp xuống đất, không thể động đậy.
Khí ý lạnh lẽo đáng sợ giống như những sợi tơ bằng băng bao trùm toàn thân bọn họ.
“Hả?”.
“Đó… đó là ma khí? Ma khí của ai? Chẳng lẽ trong này có người của ma đạo?”.
Kiều Báo và Kiều Hổ đều bị dọa sợ, run rẩy điên cuồng, đầu toát đầy mồ hôi.
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy khí tức mạnh mẽ như vậy?
Chợt thấy một nhóm người đi vào.
Chính là mấy người Trương Thất Dạ, Tào Tùng Dương vừa nãy còn ngồi thiền trên bãi cỏ.
“Cậu Lâm, chuyện gì vậy? Sao hai con bọ này lại dám ra tay với cậu, bọn họ không muốn sống nữa à?”.
Trương Thất Dạ đi tới, lạnh lùng hỏi.
“Trẻ con không hiểu chuyện, để bọn chúng phá phách một chút cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.