Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi không có ý khác, ý tôi là họ vẫn bình an vô sự. Mọi người không cần phải lo lắng”.

“Nếu đã bình an thì mong thần y Lâm thả bọn họ ra. Tôi vô cùng cảm kích”, Kiều Long Nhất mỉm cười nhưng nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính lại im lặng. Anh vẫn pha trà và thưởng trà. Các cao thủ nhà họ Kiều để lộ vẻ tức giận, họ không nhịn được nữa, định ra tay với Lâm Chính.

Bọn họ thấy giờ hạ gục Lâm Chính là lúc dễ nhất. Sau khi khống chế anh thì sẽ bắt anh ngoan ngoãn giao người của nhà họ Kiều ra. Thế nhưng Kiều Long Nhất đã kịp thời ra hiệu cho bọn họ để bọn họ đừng khinh suất.

“Thưa ông…”, một người bên cạnh lí nhí lên tiếng.

“Đừng có làm loạn. Những người đứng sau thần y Lâm kia không hề đơn giản đâu”, Kiều Nhất Long khẽ nói.

Nhà họ Kiều nhìn những người đằng sau Lâm Chính. Có không ít người hừ giọng, để lộ vẻ khinh thường. Rõ ràng là bọn họ không coi những người đứng sau anh ra gì.


“Thần y Lâm, chúng ta đều là người thông minh, thôi thì mình cứ nói thẳng đi. Cậu đưa ra điều kiện, miễn là tôi có thể đáp ứng được thì tôi sẽ không từ chối. Chỉ xin cậu thả người nhà tôi ra”, Kiều Long Nhất thản nhiên nói.

“Gia chủ nhà họ Kiều, tôi cũng chẳng có điều kiện gì. Lần này con trai ông khiêu khích tôi, tôi giáo huấn cho anh ta một bài học thôi. Thực ra ông cũng không cần phải tới xin tôi làm gì, cứ yên tâm về đi. Bởi vì đợi tôi giáo huấn con trai ông xong thì sẽ thả anh ta về thôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Nói thì là như vậy nhưng Kiều Long Nhất không tin. Ông ta do dự, lấy từ trong người ra một cuộn trúc, đặt lên bàn trà.

“Thứ này thuộc về cậu. Thả người của tôi ra, thế nào?”

“Đây là?”

“Đây chẳng phải là thứ mà thần y Lâm muốn sao? Phương thuốc của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc”, Kiều Long Nhất nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính giật mình. Nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi. Anh chỉ uống thêm một ngụm trà: “Đưa cho tôi sao?”


“Thứ này đủ để đổi lấy con trai tôi rồi chứ?”, Kiều Long Nhất nói.

Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh gật đầu: “Gia chủ nhà họ Kiều đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không vòng vo làm gì. Thứ này tôi nhận nhé”.

“Người đâu?”, Kiều Long Nhất lập tức hỏi.

Lâm Chính quay đầu.Từ Thiên ở phía sau hiểu ý bèn quay người chạy đi. Một lúc sau, một nhóm người được đưa vào.

“Cậu chủ”, người nhà họ Kiều thốt lên.

“Bố…”, Kiều Tín nhìn thấy người nhà họ Kiều thì mừng lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính thì hắn lập tức tái mặt, rụt cổ lại. Hắn không dám lên tiếng nữa.

Điều này khiến người nhà họ Kiều bất ngờ lắm. Kiều Tín mà lại ngoan đến vậy sao. Đâu có giống hắn?

Kiều Hổ, Kiều Báo cũng cúi đầu, tỏ ra sợ sệt. Chuyện gì thế này?

Bọn họ cảm thấy hoang mang và không hiểu gì. Kiều Long Nhất liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy: “Thần y Lâm cũng đã thẳng thắng như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Lần này là do con trai tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận