Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Em biết ngay là anh không biết mà, đó là một tông phái luyện võ. Nghe nói người trong đó toàn là cao thủ võ lâm rất lợi hại, mạnh hơn võ quán ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, rất tài giỏi”, Tô Nhu giải thích qua điện thoại.

“Em muốn đến đó làm gì? Không lẽ em muốn học võ? Em lớn tuổi thế rồi, học chắc sẽ rất phí sức”, Lâm Chính không nhịn được nói.

“Cái gì mà học võ? Em không có hứng thú với mấy trò đánh đấm, em đi vì dự án ở đó”, Tô Nhu nói.

“Dự án?”.

“Đúng, nghe nói trên núi Cùng Châu Phái có một loại thực vật tên là Thanh Lam Hoa rất hiếm có. Sản phẩm điều chế từ phấn hoa của loài hoa đó có hiệu quả cải thiện làn da phụ nữ rất lớn. Có khảo sát nói rằng sau núi Cùng Châu Phái rất thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa, nếu em có thể đàm phán với Cùng Châu Phái, để bọn họ bán mảnh đất đó cho em, vậy thì em sẽ có thể trồng Thanh Lam Hoa liên tục. Nhờ vào sản phẩm đó đủ để Quốc tế Duyệt Nhan một bước lên trời, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Hoa!”.

Nói đến đó, tâm trạng Tô Nhu hơi kích động.

Lâm Chính không hề nghi ngờ về việc đó.

Tuyệt đối không được đánh giá thấp phụ nữ.


Nếu Tô Nhu thật sự có thể dựa vào Thanh Lam Hoa sản xuất ra một loại sản phẩm có hiệu quả cải thiện làn da, mỹ dung dưỡng nhan thì chắc chắn sẽ rất được chào đón, tất nhiên sẽ còn bán ra quốc tế.

Lúc đó, thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không ai dám coi thường.

“Nói vậy là em muốn anh đi cùng em một chuyến, làm vệ sĩ của em?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Em cũng chưa tiếp xúc với Cùng Châu Phái, không biết người trong đó thế nào. Em thấy hình như anh cũng có chút bản lĩnh, có anh đi cùng em cũng yên tâm hơn”, Tô Nhu nói.

“Ha ha, được, lúc nào chúng ta đi?”.

“Bây giờ đi luôn! Bây giờ còn chưa có nhiều người biết tin này, nếu lần lữa, tin tức truyền ra, e là người nhắm tới khu đất đó sẽ nhiều vô số. Chúng ta mua nó trước một bước thì chuyện gì cũng ổn”.

“Được, em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ tới chỗ em!”.

“Em đợi anh ở đường Quảng Tân!”.


“Được!”.

Lâm Chính cúp máy, lập tức đi đến đường Quảng Tân.

Tô Nhu đang xem hợp đồng ở trên đường, đợi Lâm Chính đến nơi, cô lập tức bắt taxi tới sân bay.

Trai qua giai đoạn điều dưỡng thời gian này, khí sắc Tô Nhu đã tốt hơn nhiều, gương mặt trắng bệch đã có chút hồng hào, đôi môi anh đào cực kỳ quyến rũ. Cô mang một cặp mắt kính không gọng, vẫn đang chuyên chú xem hợp đồng thu mua trong tay, không hề qua loa.

Lâm Chính liếc nhìn cô, không khỏi thở dài.

Người phụ nữ này tuy yếu ớt, nhưng tính cách thật là mạnh mẽ.

“Thời gian qua anh đã đi đâu?”.

Tô Nhu đang xem hợp đồng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Lâm Chính sửng sốt, cười đáp: “Đi đâu được chứ? Đi loanh quanh đây đó, không có việc gì thì đến hiệu thuốc của Lạc Thiên giúp đỡ”.

“Anh cũng nhàn rỗi lạc quan nhỉ?”, Tô Nhu liếc anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Lâm Chính nhìn thấy mà hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận