Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tô Nhu không nói gì. Rõ ràng là cô không tin, chỉ nhìn chăm chăm đám người nhà họ Trình và chuẩn bị ném hòn đã trong tay đi.

Lúc này, có một người lao về phía họ.

“Á!”, Tô Nhu run bắn người, vội ném hòn đá.

Thế nhưng hòn đá còn chưa rời tay thi…Lâm Chính đã đạp vào bụng đối phương. Người này bay bật ra ba, bốn mét rồi đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đám đông nhìn người này ôm bụng, mặt đầy đau đớn, không đứng dậy được.

“Cái gì?”, người nhà họ Trình bàng hoàng.

“Kẻ luyện võ sao?”, cậu Trình đanh mặt. Tô Nhu thì há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Sao thế? Tô Nhu, anh cũng ok đấy chứ?”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu gật đầu, lấy lại bình tĩnh: “Đừng vội ngạo mạn. Bọn họ đông lắm, dù anh đối phó được với một người thì cũng không đối phó được hết đâu. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây”.

“Được, em theo anh, giờ anh đưa em rời đi”, Lâm Chính mỉm cười

Tô Nhu nhìn Lâm Chính, cảm thấy ngạc nhiên.


Nói thật, đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo như vậy.

Trước đây, anh lúc nào cũng luôn tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm.

Như muốn vạch rõ giới hạn với cả thế giới.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Tô Nhu không biết điều gì đã khiến Lâm Chính thay đổi.

Hoặc có thể anh vẫn luôn thay đổi, chẳng qua là bản thân cô… rất ít khi chú ý đến điều đó.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Chính, nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng Tô Nhu đã giảm đi rất nhiều.

Đây thực sự là lần đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy.

Cô nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, hôm nay vợ chồng chúng ta cùng nhau xuống núi, nhất định không thể khuất phục trước những tên khốn kiếp này!”


“Đúng là một nữ anh hùng!”

Lâm Chính giơ ngón cái lên.

“Đã là lúc nào rồi, đừng có mà không đứng đắn như thế nữa”, gò má của Tô Nhu ửng đỏ, trách móc.

Lâm Chính bật cười thành tiếng.

Cảnh tượng này suýt thì khiến đám người cậu Trình tức chết.

“Các người coi tôi là không khí à? Ở đấy mà tán tỉnh nhau?”

Cậu Trình vô cùng tức giận, bực bội nói: “Mau tiến lên cho tôi, bẻ gãy chân của đôi nam nữ chó má này! Ông đây sẽ không bỏ qua cho ả phụ nữ này, chờ ông đây chơi xong, các người đều có phần!”

Mấy thuộc hạ vừa nghe vậy, ánh mắt đều sáng rực.

Tô Nhu đẹp như hoa, bọn họ sao có thể không thèm muốn chứ? Nhưng cậu chủ đã nhìn trúng, họ cũng chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn.

Giờ có cơ hội để nếm thử hương vị, tất cả mọi người đương nhiên đều rất phấn khích, lập tức xông lên, định ra tay.

“Khốn nạn!”

Tô Nhu lập tức ném hòn đá đang nắm trên tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận