“Sao em lại khẳng định như vậy?”.
“Bởi vì em hiểu anh! Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, kiểu nói chuyện, nhất cử nhất động, từng ánh mắt vẻ mặt của anh, đều nói với em rằng anh chính là Lâm Chính, thế nên anh không thể dịch dung được”, Tô Nhu nói đầy khẳng định.
Lâm Chính ngây người nhìn cô, miệng há ra, một lát sau mới thở dài nói: “Em thật là thông minh…”
Dứt lời, anh liền giẫm chân ga, tập trung lái xe.
Anh đã thực sự cạn lời với Tô Nhu rồi.
Nói cô thông minh, nhưng có những lúc cô ngờ nghệch đến mức khó tin.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết thân phận của anh, dù sao cục diện phía đại hội và Thương Minh đang rất căng thẳng, tạm thời không nên kéo cả cô vào.
Lâm Chính thầm thở dài trong lòng.
Mấy tiếng sau, vài chiếc xe lái vào Cùng Châu Phái, dừng ở cửa sảnh chính.
Đây đều là xe của nhà họ Trình.
Từng người mặc vest, đeo kính râm xuống xe.
Bắt mắt nhất là một người vóc dáng cường tráng, để trần nửa thân trên, mái tóc dài đỏ rực.
“Các người là ai? Không biết là không được phép đỗ xe ở đây sao? Mau lái đi!”.
Đệ tử canh gác ở sảnh chính chạy ra, lớn tiếng quở trách.
Nhưng anh ta vừa nói xong.
Vèo!
Người đàn ông tóc đỏ kia bỗng tung một quyền nện vào đầu anh ta.
Đầu của đệ tử kia lập tức nở hoa, những chất đỏ xen lẫn trắng bắn ra tung tóe.
Hai đệ tử chạy ra sau nhìn thấy thế, sợ đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
“Nghe đây, bảo ngay tông chủ và trưởng lão của bọn mày lăn ra đây! Không nhanh lên là tao tiêu diệt cả Cùng Châu Phái!”.
Người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng nói.
Tông chủ Cùng Châu Phái nhận được tin liền dẫn tất cả các trưởng lão, nhanh chóng đến sảnh chính.
“Ai vậy? Dám gây sự ở Cùng Châu Phái! Chán sống rồi sao?”.
Đại trưởng lão ngoạc miệng chửi bới, khi nhìn thấy đệ tử đã mất mạng nằm dưới đất, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng chửi: “Là ai làm?”.
“Tôi!”.
Người đàn ông tóc đỏ châm một điếu thuốc, bình thản nói: “Có vấn đề gì sao?”.
“Chán sống chắc?”.
Đại trưởng lão nổi trận lôi đình, đang định đích thân ra tay lấy mạng của người này.
“Dừng tay!”.
Tông chủ Cùng Châu Phái quát, ngăn Đại trưởng lão lại.
“Tông chủ…”
“Đừng làm càn! Lui xuống!”.
Đại trưởng lão thấy thế, chỉ đành nén giận, lùi lại nửa bước.