Tông chủ Cùng Châu Phái bước tới, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ, bình thản nói: “Tôi nghe nói nhà họ Trình có một thiên tài, trời sinh tóc đỏ, tính tình nóng nảy, thiên phú dị bẩm, về sau đã rời khỏi nhà họ Trình, ra ngoài cầu học bái sư, có phải là cậu không?”.
“Là tôi”, người đàn ông rít một hơi thuốc, đáp: “Nói cho tôi biết, em trai tôi do ai giết?”.
“Ồ, cậu đến chỗ tôi vì chuyện này? Chẳng phải trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng sao? Là thần y Lâm Giang Thành, nếu các cậu muốn trả thù thì đến Giang Thành ấy. Nhưng tôi không nghĩ các cậu có thể trả được mối thù này, vẫn nên chấm dứt tại đây đi, đừng lôi cả nhà họ Trình vào”, tông chủ Cùng Châu Phái cười nhạt đáp.
Nhưng người đàn ông không đếm xỉa gì, hỏi thẳng: “Lúc em trai tôi chết, có phải người của Cùng Châu Phái các ông… ở ngay bên cạnh không? Các ông trơ mắt nhìn em trai tôi chết sao?”.
“Không! Chúng tôi còn ra tay giúp thần y Lâm giết người nhà họ Trình các cậu nữa! Dù sao đó cũng là thần y Lâm mà! Ngay cả những thế lực siêu cấp như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc cũng không phải là đối thủ của cậu ta, Đông Hoàng Giáo lại càng cúi đầu xưng thần với cậu ta, cậu nghĩ chúng tôi có thể đối đầu với cậu ta sao?”, tông chủ Cùng Châu Phái lắc đầu đáp.
“Vậy là… các ông cũng có trách nhiệm về cái chết của em trai tôi?”.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Tông chủ Cùng Châu Phái nghe thấy thế liền nhíu mày: “Sao nào? Cậu đến dấy binh hỏi tội đấy à? Nếu là vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có kích động. Cùng Châu Phái chúng tôi cúi đầu với thần y Lâm, nhưng không cần phải cúi đầu với một thằng oắt miệng còn hôi sữa như cậu”.
“Thế à? Hay là… chúng ta cứ thử xem sao”, người đàn ông tóc đỏ bỗng nói.
“Thử?”.
Tông chủ Cùng Châu Phái sửng sốt.
Vèo!
Đúng lúc này, bóng dáng của người đàn ông tóc đỏ bỗng lóe lên, hóa thành một luồng gió, xông về phía tông chủ Cùng Châu Phái.
“Không ổn rồi!”.
Hơi thở của tông chủ Cùng Châu Phái như muốn ngừng lại, vội vàng lùi về phía sau.
Tốc độ của đối phương nhanh hơn cả tưởng tượng của ông ta.
Ngay cả ông ta cũng không kịp nhìn rõ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi được bao xa, thì đối phương đã tiến lại gần.
Sát khí kinh người.
Còn mang theo một luồng khí ý lạnh lẽo bao trùm.
Thật đáng sợ!
Tông chủ Cùng Châu Phái vội giơ cánh tay lên trả đòn.
Bốp bốp bốp!
Hai người so được ba chiêu.
Rắc!
Cánh tay của tông chủ Cùng Châu Phái bị đối phương đánh cho gãy lìa, nỗi đau đớn dữ dội khiến toàn thân ông ta run rẩy, trong miệng phát ra tiếng la hét.
Sức mạnh thật khủng khiếp!
Người kia tóm được cơ hội, chìa hai ngón tay ra, đâm vào cổ họng của tông chủ Cùng Châu Phái một cách chuẩn xác.