Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Xem ra tôi đã rước phải kẻ thù trong lúc vô ý rồi”, Lâm Chính nói.

“Phải cẩn thận đấy. Lúc người đưa thư đến, Trương Thất Dạ cũng ở đó. Ông ta nói khí tức người này rất hùng hậu, thực lực không tầm thường, hơn nữa công pháp tu luyện không phải chính đạo, có chút giống với ông ta”, Mã Hải nói.

“Thế à?”, Lâm Chính lập tức hỏi: “Trương Thất Dạ đâu?”.

“Ở phòng Nhân sự”.

“Ông ta chạy tới phòng Nhân sự làm gì?”, Lâm Chính không vui.

Vẻ mặt Mã Hải thay đổi kì diệu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là bàn chuyện với Mai Hiểu Hồng ở phòng Nhân sự…”.

“Bàn chuyện?”.


Lâm Chính sững người, đột nhiên hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Ông ta chắc không phải đang tán tỉnh nhân viên của tôi đấy chứ?”.

“Chắc là vậy…”.

Mã Hải thở dài.

Lâm Chính dở khóc dở cười.

Mặc dù Trương Thất Dạ trông rất trẻ tuổi, nhưng năm nay ông ta đã là người mấy chục tuổi. Mai Hiểu Hồng kia chỉ vừa mới tốt nghiệp, hai mươi mấy tuổi, đang thời thanh xuân. Hai người đi chung giống như người yêu, nhưng thực ra có thể xưng ông cháu rồi…

“Ông đi gọi ông ta đến đây cho tôi!”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải chạy đi.


Không lâu sau, Trương Thất Dạ mặc vest, trông rất ra dáng đi vào văn phòng.

“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Trương Thất Dạ hỏi.

Lâm Chính liếc nhìn ông ta, nhìn cả người ông ta khoe khoang hàng hiệu, không khỏi cười nói: “Sao? Ma Quân có mùa xuân thứ hai rồi à?”.

“Thần y Lâm nói gì vậy? Tôi còn chưa có mùa xuân thứ nhất!”, Trương Thất Dạ quẫn bách một hồi, nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ thản nhiên nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Ám Ma Đạo, luôn chuyên tâm tu luyện Ma Công, chưa từng có quan hệ gì với phụ nữ thế tục. Dù có vui vẻ cũng chỉ là giao dịch xác thịt, không có tình cảm. Còn Hiểu Hồng, tôi cảm thấy con người cô ấy rất thành thật, rất được lòng tôi, cho nên mới có chút tâm tư. Nhưng chúng tôi chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, không có ý gì khác”.

“Thế à? Tôi thấy là thời gian này tôi chữa trị cho ông có hiệu quả, ông muốn sinh con nối dõi nhà họ Trương chứ gì?”, Lâm Chính cười nói.

Lần này Trương Thất Dạ không nhịn được nữa, há hốc miệng một lúc lâu, không biết nên phản bác thế nào.

“Được rồi, ông yêu đương với ai là chuyện của ông, tôi không hỏi tới. Nhưng tôi phải nhắc ông một câu, thân phận hiện giờ của ông rất đặc biệt, Ma Quân còn lại của Ám Ma Đạo, kẻ thù trải khắp thiên hạ. Nếu ông thật sự muốn cưới cô gái đó, ông phải chú ý che giấu danh tính, buông bỏ thù oán trước kia, nếu không chỉ sẽ hại người nhà ông”, Lâm Chính nói.

“Tôi biết”, Trương Thất Dạ gật đầu.

Lâm Chính lấy bức thư đó ra, lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bàn chuyện chính, ông biết Thần Hỏa Tôn Giả không?”.

Nói xong, anh đưa bức thư tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận