Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Bây giờ chỉ hi vọng Thần Hỏa Tôn Giả chưa xuất quan, người quản lý sự vụ là Thần Hỏa Thánh Nữ. Nếu thật sự là Thần Hỏa Thánh Nữ dùng danh nghĩa của Thần Hỏa Tôn Giả gửi thư cho cậu thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển”.

“Thần Hỏa Thánh Nữ này lợi hại lắm sao?”.

“Cũng lợi hại, có thể gọi là thiên tài tuyệt thế. Có người nói thiên phú của cô ta không thua kém gì Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng thời gian cô ta tu luyện ngắn hơn, thực lực chắc chắn không bằng Thần Hỏa Tôn Giả. Thần Hỏa Thánh Nữ kế thừa một đặc điểm của Tôn Giả, đó là tàn bạo! Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Thần Hỏa Tôn Giả. Ai làm gì không hợp ý cô ta, cô ta cũng sẽ xử tử hết. Nghe nói cô ta từng giết hơn một trăm đệ tử trong vòng một năm, khiến người của đảo Thần Hỏa bàng hoàng run sợ. Nếu là cô ta yêu cầu cậu Lâm đi tạ tội, cậu cũng phải chú ý”. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

“Tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính gật đầu đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi chuẩn bị một lát, lập tức xuất phát đến đảo Thần Hỏa”.

“Cậu Lâm, tôi đi cùng cậu một chuyến vậy. Mặc dù tôi chưa từng tới đảo Thần Hỏa, nhưng ít nhiều cũng biết được vài thứ, có tôi đi cùng cũng thuận tiện cho cậu hơn”, Trương Thất Dạ nói.

“Sao? Không lo cho Hiểu Hồng của ông nữa à?”, Lâm Chính cười híp mắt hỏi.


Trương Thất Dạ tỏ ra túng quẫn một hồi, lắc đầu: “Nếu thần y Lâm xảy ra chuyện, trên đời không còn ai trị được bệnh của tôi, cho nên tôi phải bảo vệ cậu chu toàn”.

Lâm Chính quay về chuẩn bị sơ qua.

Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân và những người khác biết chuyện cũng yêu cầu đi cùng, rõ ràng bọn họ cũng từng nghe tới Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng Lâm Chính từ chối.

Giang Thành không thái bình, vẫn cần những cao thủ như bọn họ toạ trấn.

Hơn nữa, nơi như đảo Thần Hỏa đi nhiều người lại không an toàn.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lên máy bay đi cùng Trương Thất Dạ đến đảo Thần Hỏa.

Đảo Thần Hỏa là một hòn đảo không quá lớn, cách đất liền cũng không xa nhưng cả hòn đảo đã bị Thần Hỏa Tôn Giả mua lại và giờ là một hòn đảo tư nhân. Người bên ngoài không thể tự ý lên đảo.


Máy bay đáp xuống một thành phố nhỏ tên là thành phố Vũ Hải. Ra khỏi sân bay, Lâm Chính ngồi xe tắc xi tới đầu cảng và thuê trọn một con thuyền tới đảo Thần Hỏa.

Do đây là hòn đảo tư nhân hơn nữa còn có một truyền thuyết khiến người của thành phố Vũ Hải không dám đến gần hòn đảo nên chẳng có người nào chịu tới đây. Lâm Chính đành phải tự mình lái thuyền đi.

Thế nhưng khi còn chưa đáp tới đảo, mới được nửa đường thì đã có thêm vài con thuyền lao tới bao vây con thuyền của Lâm Chính.

“Đảo Thần Hỏa, người ngoài không được vào. Mau rời đi, nếu không tự chịu trách nhiệm về hậu quả”, trong đó có một người đệ tử hét lớn, giọng nói vang vọng cả trong không gian.

Lâm Chính nhìn bọn họ thì thấy tất cả đều mặc trang phục đỏ rực, trên trán có một hình hoa văn màu đỏ, nước da cũng đỏ và nhiệt độ cơ thể khá khác người bình thường.

“Tôi là thần y Lâm của Giang Thành, là đảo chủ của các người gọi tôi tới nhận tội”, Lâm Chính lấy ra một bức thư.

Đám đệ tử nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Chính: “Đi theo tôi”.

Nói xong, dưới sự hộ tống của đám người này, Lâm Chính được đưa lên đảo. Có một đội quân đã đợi sẵn ở đây. Sau khi Lâm Chinh lên đảo thì một đệ tử đã xích anh lại.

“Các người làm gì vậy?”, Trương Thất Dạ tức giận.

“Làm gì à? Người có tội thì phải còng lại chứ sao? Đây là quy tắc”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận