Lâm Chính im lặng một lát rồi gật đầu: “Không ngờ nhà họ Trình lại có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả, đây là điều tôi khá bất ngờ đấy”.
“Tôi rời nhà từ lâu chu du bốn phương, tìm các cường giả để bái sư học nghệ, Tôn Giả thấy thiên phú của tôi không tệ, nên đã giữ tôi lại. Chuyện hôm nay cũng là Tôn Giả và Thánh Nữ đại nhân làm chủ cho tôi. Thần y Lâm, anh hãy ngoan ngoãn quỳ xuống nhận tội chịu phạt đi”, Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.
Nhưng Lâm Chính nghe xong lại lắc đầu: “Em trai anh tài không bằng người, nên mới bị tôi giết, sao lại là lỗi của tôi được? Anh ta không có tài cán gì nhưng lại chọc vào tôi, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?”.
“Anh còn dám cứng miệng?”.
Trình Ngạn Sinh hừ mũi cười nói: “Sao nào? Muốn tôi tận tay vặt cái đầu chó của anh xuống hả?”.
“Ồ, anh muốn khiêu chiến một chọi một với tôi sao? Nếu vậy thì tôi rất sẵn lòng đấu với anh, nhưng tôi lo người của đảo Thần Hỏa các anh không dám đơn thương độc mã đánh với tôi đâu”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, Trình Ngạn Sinh lập tức biến sắc.
Người của đảo Thần Hỏa ở bên cạnh đều đanh mắt lại.
Rõ ràng là thần y Lâm đang trả thù.
Anh muốn dựa vào phương thức một chọi một để diệt trừ Trình Ngạn Sinh.
Nếu đảo Thần Hỏa không nhận lời thì sẽ mất mặt, mọi người sẽ tưởng là bọn họ sợ thần y Lâm. Nhưng nếu nhận lời… bọn họ cũng từng nghe tới uy danh của thần y Lâm, Trình Ngạn Sinh chưa chắc có phần thắng.
“Thú vị đấy”.
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mắt nhìn Lâm Chính, bình thản nói: “Thần y Lâm, có phải anh cảm thấy người của đảo Thần Hỏa chúng tôi dễ bị ức hiếp không?”.
“Tôi chưa bao giờ chủ động ức hiếp người khác, nhưng cũng không cho phép người khác lăng mạ tôi. Chuyện lần này cũng là nhà họ Trình chọc vào tôi trước, nếu các cô đến để nói lý, thì chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Nhưng nếu các cô đến để trả thù tôi, thì tôi cũng không ngại chơi cùng các cô”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, điện đường liền trở nên xôn xao.
Người của đảo Thần Hỏa nổi giận.
“Khốn kiếp! Mày nói cái gì đấy?”.
“Mày đang khiêu khích đảo Thần Hỏa bọn tao sao?”.
“Láo toét! Trước mặt Thánh Nữ mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy? Phải diệt tộc!”.
“Đúng! Diệt tộc!”.
“Diệt tộc!”.
Người của đảo Thần Hỏa nổi trận lôi đình, ai nấy la ó ầm ĩ, đòi giết cả nhà Lâm Chính.
Trình Ngạn Sinh cũng bật cười, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, chỉ mong sao người này thật hống hách trước mặt Thánh Nữ.
Bởi vì hắn biết, đứng trước sự tồn tại như Thánh Nữ, càng hống hách thì chết càng nhanh.
Hơn nữa… còn chết cực thảm!
Quả nhiên, Thần Hỏa Thánh Nữ im lặng!
Những người đang ầm ĩ bên dưới thấy Thánh Nữ mãi không lên tiếng thì ai cũng bị dọa sợ, không dám ho he gì nữa, ai nấy đều im lặng cúi đầu, thở mạnh cũng không dám…