Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Trình Ngạn Sinh cười khẩy, sau đó xoay người ôm quyền với Thánh Nữ.

Thánh Nữ gật đầu.

Trình Ngạn Sinh lập tức dẫn đường đi ra khỏi điện đường.

Lâm Chính đi theo.

“Cậu Lâm!”.

Trương Thất Dạ có chút lo lắng, thầm gọi một tiếng.

Ông ta biết rất rõ, chắc chắn lựa chọn của Trình Ngạn Sinh cực kỳ bất lợi với Lâm Chính, phần thắng của anh sẽ không lớn. So với việc bị thua trực tiếp thì không bằng tất tay đánh một trận.

Sao Lâm Chính có thể không nghĩ tới việc này chứ?

Nhưng đánh giết nhau là hạ hạ sách, bây giờ vẫn chưa đến mức đó.

Lâm Chính nhìn Trương Thất Dạ, thầm lắc đầu, ra hiệu cho ông ta cứ bình tĩnh.

Trương Thất Dạ bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đi theo.


Tất cả những người còn lại của đảo Thần Hỏa cũng đi ra khỏi cung điện, ngay cả Thánh Nữ cũng rời đi dưới sự hộ tống của sáu đệ tử mặc áo giáp.

Trình Ngạn Sinh không đi quá xa, mà đi lên đỉnh của ngọn núi trung tâm đảo Thần Hỏa, đứng bên cạnh một miệng núi lửa.

Sau khi hai người Lâm Chính qua đó, mới phát hiện bên trong núi lửa là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn…

Trương Thất Dạ biến sắc: “Trình Ngạn Sinh! Chịu nhiệt mà cậu bảo chắc không phải là chịu nhiệt độ cao trong núi lửa đấy chứ?”.

“Thông minh!”.

“Nhưng nhiệt độ bên trong núi lửa này cũng không cao lắm!”, Lâm Chính liếc nhìn bên trong rồi nói: “Cái này có thể quyết định thắng thua sao?”.

“Ai nói với anh là chỉ có nhiệt độ bên trong núi lửa?”.

Trình Ngạn Sinh chỉ dòng nham thạch đỏ rực kia, cười khẩy nói: “Chúng ta phải nhảy vào nham thạch này để thi, hiểu không?”.

“Cái gì?”.

Trương Thất Dạ như bị sét đánh ngang tai.

Lâm Chính cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Trình Ngạn Sinh.


“Sao nào? Không dám à?”, Trình Ngạn Sinh nheo mắt cười nói.

“Tôi tưởng mình đã vô liêm sỉ rồi, không ngờ còn có người vô liêm sỉ hơn cả tôi! Thông thường nhiệt độ của nham thạch là 900 đến 1200 độ, nếu nhảy xuống đó thì e là sẽ thịt nát xương tan mất!”, Trương Thất Dạ tức giận nói: “Sở dĩ cậu dám nhảy vào chắc là vì cậu đã tu luyện công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả, bản thân kháng được nhiệt độ cao, cậu bảo thần y Lâm đấu với cậu kiểu gì chứ?”.

“Là thần y Lâm bảo tôi chọn hạng mục thi đấu mà, bây giờ tôi chọn xong rồi các ông lại rụt vòi? Sao hả? Các ông đang đùa đảo Thần Hỏa chúng tôi đấy à?”, Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm, nếu anh không dám, thì tôi chỉ đành tuyên bố anh thua cuộc! Hậu quả là gì, chắc anh cũng biết!”.

Một chiếc ghế được đặt cách đó không xa, Thánh Nữ ngồi xuống, bình tĩnh nói.

Trương Thất Dạ nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên sát khí.

Lâm Chính đã không còn đường lui nữa rồi.

Nếu anh không thi, thì các cường giả của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sẽ ném bọn anh vào dòng nham thạch, dồn bọn anh vào chỗ chết.

“Nếu đã vậy thì chỉ có thể đánh giết vậy!”.

Trong lòng Trương Thất Dạ quyết định, âm thầm tích lũy sức mạnh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói: “Ai nói không dám? Trận đấu này tôi nhận lời!”.

“Cái gì?”.

Trương Thất Dạ ngoảnh phắt lại, trợn tròn mắt nhìn anh.

Mọi người xung quanh lại càng kinh ngạc tột độ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận