Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Nụ cười của cô ta đúng chuẩn câu hồn đoạt phách, khiến trời đất thất sắc.

Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi có chút thất thần.

Nhan sắc này e là phải Tô Nhu mới so sánh được, hơn nữa Tô Nhu không có khí chất đặc biệt như cô ta, đó là khí chất mà người luyện võ đã trải qua phong ba sinh tử mới có…

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, thầm kêu lợi hại, sau đó mới đáp: “Mục đích Thánh Nữ đại nhân bày tiệc chỉ là để khám bệnh”.

“Tôi có bệnh gì?”.

“Bệnh của cô rất không rõ ràng, tỳ, tâm, phế, cốt, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kĩ, thì vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối. Đây là một loạt vật chất là độc mà không phải độc, theo tôi đoán thì có khả năng là di chứng gây ra do cô tu luyện thuật Hỏa Viêm của Thần Hỏa Tôn Giả trong nhiều năm. Thực ra, không chỉ có cô, mà tất cả những người ở đây đều bị vậy, nhưng bọn họ không bị nặng như cô”, Lâm Chính nói.


Anh vừa dứt lời, đôi mắt Thánh Nữ liền sáng lên.

“Thần y Lâm không hổ là thần y hàng đầu đương thời, quả nhiên lợi hại. Đúng vậy, tôi quả thực bị bệnh, là di chứng để lại do luyện thuật Hỏa Viêm, cực kỳ khó loại bỏ. Mỗi tháng tôi sẽ phát bệnh một lần, mỗi lần đều cần sư tôn dùng khí kình trấn áp cho tôi mới có thể an toàn vượt qua, nếu không sẽ vô cùng đau đớn như bị xẻo thịt. Nếu không kịp thời trấn áp, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Ngày mai chính là ngày tôi phát bệnh, thần y Lâm, anh có cách gì chữa được bệnh cho tôi không? Nếu anh chữa khỏi, tôi nhất định sẽ nói đỡ mấy lời với sư tôn, giữ mạng cho anh, được không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Vô phương cứu chữa!”. . truyện teen hay

“Anh nói cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh nhìn ra được bệnh của tôi nhưng lại không chữa được? Anh đang đùa tôi sao?”.

“Thánh Nữ đại nhân, tôi đâu có gan đùa giỡn cô, tôi nói thật nhé, có một cách chữa, nhưng… chắc chắn cô sẽ không dùng cách này, nên thực ra đúng là vô phương cứu chữa”, Lâm Chính bình thản đáp.

Thánh Nữ nghe thấy thế thì cực kỳ không vui.


Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh tanh, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, mục đích tôi giữ anh ở lại cũng là để anh chữa khỏi bệnh cho tôi, nếu không anh nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ sao? Người của đảo Thần Hỏa đều biết tôi không có tính kiên nhẫn. Bây giờ anh chỉ có một cơ hội, hoặc là dốc hết sức chữa khỏi bệnh cho tôi, hoặc là chờ sư tôn xuất quan, anh sẽ phải chôn cùng Trình Ngạn Sinh! Anh tự chọn đi!”.

Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu: “Thánh Nữ đại nhân muốn tôi khám bệnh, sao tôi dám làm trái lời chứ? Được, bây giờ tôi sẽ chữa trị cho cô, nhưng hi vọng Thánh Nữ đại nhân có thể phối hợp với tôi. Nếu cô không chịu phối hợp, thì cho dù là thần tiên cũng không chữa được cho cô đâu”.

“Sao tôi có thể không phối hợp chứ?”.

Thánh Nữ bình thản nói, nhưng dường như cô ta nghĩ ra gì đó, trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Thần y Lâm, anh nói cách chữa trị của anh trước đi”.

“Thải độc!”.

“Thải độc? Thải kiểu gì?”.

“Lấy độc trị độc, tôi thấy nham thạch trên đảo là môi trường tự nhiên để tôi luyện Dung Nham Châm. Tôi sẽ đến miệng núi lửa tôi luyện 100 cây Dung Nham Châm, tôi sẽ dùng khí bao bọc những cây châm này, thiêu cho nó đỏ bừng lên, giống như một cây châm được làm từ nham thạch nóng chảy vậy. Sau đó lại đâm chúng lên toàn thân Thánh Nữ, lợi dụng nhiệt độc trên những cây châm bạc này để ép độc tố trong người Thánh Nữ ra ngoài. Số độc tố này sẽ đào thải ra ngoài thông qua làn da của Thánh Nữ đại nhân. Lặp đi lặp lại hai liệu trình như vậy, thì Thánh Nữ đại nhân có thể hồi phục hoàn toàn”, Lâm Chính nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận